Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 75

Cập nhật lúc: 2025-06-07 15:56:28
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảm thấy có điều gì đó không đúng, cô quyết định tìm cách điều tra thêm. Có vẻ chỉ thông báo thôi thì không đủ, nên khi tới căn thứ ba, cô cố tình quan sát kỹ hơn.

Cửa căn hộ này đã được mở sẵn, người đứng bên trong chính là một trong hai người phụ nữ khi nãy dán tai nghe lén ở tầng một.

Người phụ nữ này nhìn thấy Bạch Thu Diệp liền gượng cười, vẻ mặt cứng đờ, gò má như kéo căng ra để tỏ vẻ thân thiện:

– 11 giờ tối đúng không? Yên tâm, tôi nhất định tuân thủ.

Bạch Thu Diệp nghiêng đầu, ánh mắt sắc sảo:

– Tôi có chút tò mò, sao bây giờ mọi người đột nhiên hợp tác như vậy? Rõ ràng lúc mới đến, tụi tôi còn bị cảnh giác, thậm chí bị ghét bỏ nữa là khác.

Người phụ nữ thoáng lúng túng, rồi đáp:

– Cô thì không sao, chúng tôi không có thành kiến gì với cô cả. Chỉ là... chúng tôi không tin tưởng A Long thôi.

Bạch Thu Diệp hỏi thẳng:

– Vì nhân cách của anh ta có vấn đề?

Người phụ nữ lắc đầu:

– Không phải do nhân cách, mà là chuyện đã xảy ra… Cô cũng biết vụ nhân viên trực đêm c.h.ế.t trong bể cá chứ?

Thấy Bạch Thu Diệp gật đầu, bà ta hạ giọng:

Mộng Vân Thường

– Cô thử nghĩ mà xem, đang yên đang lành, sao có thể “vô tình” ngã vào bể cá mà c.h.ế.t đuối được? Sau vụ đó, A Long liền vội vã mời thầy về dán bùa ở tầng một. Rõ ràng có điều gì đó mờ ám, vậy mà hỏi kiểu gì anh ta cũng không chịu nói.

Khi cả hai còn đang trò chuyện, cánh cửa căn hộ số bốn cũng mở ra.

Một người phụ nữ khác ló đầu ra, cũng là người từng dán tai vào cửa nghe lén trước đó. Bà ta lên tiếng ngay:

– Đúng đó! Quản lý như vậy là tệ hết mức. Chúng tôi phản ánh rất nhiều chuyện nhưng A Long không hề quan tâm. Thậm chí còn để những người kỳ lạ dọn vào chung cư này.

Bạch Thu Diệp nhíu mày:

– Những người kỳ lạ?

Người phụ nữ kia lập tức liếc mắt nhìn xung quanh, giọng hạ thấp như sợ bị ai nghe thấy:

– Ví dụ như căn hộ trên tầng. Mỗi đêm tôi đều nghe thấy tiếng bước chân chạy đi chạy lại không ngừng, nhưng người ở đó chỉ có một.

Người bên cạnh cũng góp lời:

– Đúng thế! Người này mới chuyển đến khoảng một tháng nay. Gần như không hề ra khỏi nhà. Tôi đi đổ rác, mỗi lần tình cờ gặp đều thấy người anh ta toàn là đất, kiểu bẩn thỉu y như vừa lăn dưới đất lên vậy.

Nghe đến đây, Bạch Thu Diệp nghiêm túc nói:

– Biết đâu người ta là nghệ nhân làm gốm thì sao?

Hai người phụ nữ đều im lặng vài giây, nhìn cô như thể đang nghe chuyện cười giữa đêm.

Một người đáp:

– Cô chưa nghe tin đồn à?

Bạch Thu Diệp hỏi lại:

– Tin gì?

Người phụ nữ cúi xuống, thì thầm:

– Người ta nói… có người chôn xác trong đất để luyện thi. Tôi nghi ngờ hắn đang làm loại chuyện thất đức đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/75.html.]

Bạch Thu Diệp cau mày:

– Chị có chứng cứ gì không?

Người phụ nữ lắc đầu rồi nói tiếp:

– Không chỉ là đất. Gặp anh ta lần nào tôi cũng ngửi thấy mùi thịt thối rữa… cái mùi ấy kinh khủng đến mức không thể nhầm được.

Nghe đến đây, sắc mặt Bạch Thu Diệp thay đổi rõ rệt.

Lát nữa, cô buộc phải tiếp tục công việc – nghĩa là phải gõ cửa từng nhà, trong đó có căn hộ của người đàn ông đó.

Người phụ nữ vừa rồi vẫn chưa buông tha:

– Người đó bình thường không bao giờ nói chuyện với ai. Chúng tôi hỏi gì cũng không trả lời. Cánh cửa nhà hắn giống như bị dán bùa phong ấn vậy, gõ kiểu gì cũng không mở.

Rồi bà ta nhìn thẳng vào Bạch Thu Diệp, ánh mắt tràn đầy hàm ý:

– Nhưng nếu là cô đến… tôi chắc chắn anh ta sẽ mở cửa.

Người phụ nữ bên cạnh cũng không giấu nổi ánh mắt sợ hãi, lén nhìn về vai của Bạch Thu Diệp.

Dù bốn đứa trẻ ma quỷ trên vai cô lúc này đã biến mất, nhưng luồng sát khí còn sót lại vẫn đang lởn vởn quanh hành lang – khiến người nhạy cảm có thể dễ dàng cảm nhận được.

Nghe đến đây, trong lòng Bạch Thu Diệp nổi lên cảm giác bất an mãnh liệt.

Cô ta đang ám chỉ gì đây? Không lẽ nghĩ mình dễ bị bắt nạt? Hay là thấy mình đi một mình nên định đẩy mình vào chỗ nguy hiểm? Nghĩ gì vậy chứ!

Ý nghĩ đó khiến cô nổi da gà. Cô chỉ muốn lập tức chạy lên lầu, tìm Lý Cô Thú rồi ôm chặt lấy chân người đàn ông đó mà không buông ra nữa.

“Còn chuyện gì nữa sao?” – người phụ nữ mở cửa lúc trước nhìn thấy sắc mặt Bạch Thu Diệp hơi tái, nở nụ cười gượng, trong mắt ánh lên vẻ dè chừng.

Bạch Thu Diệp khẽ lắc đầu, giọng trầm xuống:

“Không có gì, tôi đi đây.”

Hai người phụ nữ lập tức nở nụ cười, khách sáo tiễn cô:

“Cô đi mạnh giỏi nhé.”

Từ thái độ nhiệt tình, Bạch Thu Diệp thoáng cảm nhận được chút ấm áp, thứ tình cảm xưa cũ của tình làng nghĩa xóm. Nhưng chính sự ấm áp ấy lúc này lại khiến sống lưng cô lạnh ngắt.

“Rầm”—hai cánh cửa khép lại cùng lúc, để lại cô một mình đứng trong hành lang tầng một, tĩnh lặng đến rợn người.

Đúng lúc đó, cô vô tình liếc nhìn cánh cửa vừa gõ lúc nãy—bùa trừ tà dán trên cửa... đã cháy rụi thành tro.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.

Có thứ gì đó đang bám theo cô. Là quỷ. Mà còn là lệ quỷ mang theo sát khí.

Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu cô, chồng chất nhau:

“Có liên quan đến người đàn ông tầng ba không?”

“Là do anh ta luyện thi?”

“Anh ta nghe thấy tụi mình bàn chuyện về mình nên muốn g.i.ế.c người diệt khẩu?”

“Phải là loại lệ quỷ thế nào mới có thể thiêu rụi bùa trừ tà mà không phát ra một tiếng động?!”

Cảm giác hoảng loạn ập đến như sóng đánh, Bạch Thu Diệp không dám chần chừ thêm. Cô lập tức rút ra bức tượng Kim Đồng Tử—đạo cụ cấp cao nhất mà cô có trong tay.

Cô biết rõ, với những thứ không nhìn thấy, càng phải cẩn trọng từ đầu. Chuẩn bị kỹ lưỡng chính là cách thể hiện sự tôn trọng với kẻ địch.

Dù con quỷ kia còn chưa chính thức xuất hiện, cô cũng tuyệt đối không dám lơ là.

Loading...