Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 79
Cập nhật lúc: 2025-06-08 10:43:17
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi vừa đặt chân ra hành lang, ánh mắt cô lập tức dừng lại ở đầu cầu thang.
Một người đang đứng ở đó.
Người đó mặc áo mưa xanh đậm, mũ trùm đầu che kín mặt, cả thân người phủ đầy bùn đất, nhất là phần tay áo mưa còn dính nguyên vệt bùn đen nhớp nháp.
Đèn hành lang thì lại hỏng. Ánh sáng mờ nhạt khiến cô không thấy rõ mặt người kia.
Nhưng rồi, ánh mắt Bạch Thu Diệp bỗng khựng lại.
Từ dưới ống tay áo lộ ra một bàn tay.
Một bàn tay thiếu mất một ngón.
Móng tay còn lại thì được sơn họa tiết da báo.
Toàn thân cô cứng đờ.
“Ôi má ơi!” Cô chửi thầm trong lòng, bản năng thúc giục cô quay đầu chạy trốn.
Nhưng ngay lúc đó, từ trong phòng 303 phía sau lưng cô bỗng vang lên một tiếng thét kinh hoàng, xé toạc cả không gian.
Một bóng người toàn thân lấm lem đất cát bất ngờ lao ra khỏi căn phòng. Bạch Thu Diệp phản xạ kịp thời, nghiêng người né tránh, để mặc người đàn ông kia ngã sóng soài ngay trước mặt mình.
Anh ta chạy ra với đôi chân trần, gan bàn chân đầy những mảnh sứ vỡ găm sâu, m.á.u rỉ từng giọt đỏ thẫm. Đầu anh ta quay về phía cô, môi run rẩy động đậy, cố gắng phát ra một tiếng cầu cứu yếu ớt:
“Cứu tôi…”
Bạch Thu Diệp c.h.ế.t lặng khi phát hiện đằng sau cổ anh ta—là một cái đầu phụ nữ đang cắn chặt vào da thịt.
Mái tóc đen dài rũ xuống, che gần hết khuôn mặt của cái đầu kinh hoàng đó, nhưng từ dưới lớp tóc, Bạch Thu Diệp cảm nhận rõ ràng một ánh nhìn oán độc như xuyên thấu linh hồn đang khóa chặt lấy cô.
Ngay lúc ấy, bóng người đứng ở đầu cầu thang—kẻ khoác chiếc áo mưa ẩm ướt—cũng bắt đầu chuyển động.
Chiếc mũ trùm được cặp tay cụt ngón từ từ gỡ xuống, nhưng thứ lẽ ra phải là cái đầu lại hoàn toàn trống rỗng.
Bạch Thu Diệp: “…”
Cô suýt chút nữa là hét lên. Rõ ràng người cần được cứu ở đây là cô mới đúng!
Chợt một tia tỉnh táo lóe lên trong đầu. Cái người kia không phải đang mặc áo mưa, mà là bị quấn trong một tấm vải chống thấm—loại chuyên dùng để bọc xác chết!
Không chần chừ, Bạch Thu Diệp quay đầu bỏ chạy. Nhưng mỗi lần cô liếc nhìn ra sau, cái xác không đầu đó lại tiến sát thêm một khoảng.
Tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô vừa chạy vừa bật bộ đàm, hướng về phía một cầu thang khác. Trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: lên tầng trên tìm Lý Cô Thú để được che chở.
Bộ đàm phát ra tiếng “xẹt xẹt” nhiễu sóng, sau đó là một tiếng “bíp” báo hiệu kết nối thành công.
Bạch Thu Diệp hét lớn vào thiết bị: “Lý Cô Thú! Hắc Xuân Hoa! Hai người đang ở tầng nào? Tôi gặp chuyện rồi! Cứu tôi với, nhanh lên!”
Cô căng tai chờ hồi âm, nhưng thay vì nghe thấy giọng của người quen, bộ đàm lại truyền ra một âm thanh méo mó, như bị kẹt cơ học:
“Cô… ở đâu… để tôi đến… tìm cô…”
Toàn thân Bạch Thu Diệp nổi da gà. Đã sợ muốn chết, giờ lại nghe thêm một giọng nói như ma ám qua bộ đàm thì cảm giác sợ hãi bỗng... chuyển sang bình tĩnh.
Tìm cái đầu của cô trước đi đã rồi hãy tìm tôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/79.html.]
Không dừng lại, cô lập tức tắt bộ đàm rồi tiếp tục chạy. Nhưng chạy mãi vẫn không thấy cầu thang đâu. Rõ ràng cô đã vòng quanh tầng ba rồi mà?
Vấn đề là lớp nhựa xây dựng dán kín xung quanh khiến cô không xác định được phương hướng. Cứ như đang mắc kẹt trong mê cung.
Chạy tới một khúc cua, Bạch Thu Diệp dừng lại thở dốc. Cô quay đầu nhìn ra phía sau hành lang. Con quỷ không đầu vẫn đang lảo đảo tiến gần, nhưng vì không có đầu nên nó di chuyển giống như người mù, liên tục bị các vật cản chặn đường.
Phía trước có một cánh cửa mở hé—là phòng điện của tầng này.
Trước cửa, một loạt dây điện chằng chịt được bó lại thành từng cụm chắn ngay lối vào. Bên trong là các tủ thiết bị sắt lớn đặt bừa bãi, không gian chật chội, lộn xộn. Một kẻ không nhìn thấy đường nếu bước vào đây chắc chắn sẽ bị mắc kẹt. Con quỷ kia cũng thế thôi.
Không suy nghĩ nhiều, Bạch Thu Diệp chui ngay vào phòng, nấp sau cánh cửa, dùng tay che miệng mũi, nín thở chờ đợi. Cô dự định đợi nó bước vào, rồi sẽ nhanh tay chạy ra ngoài, đóng cửa nhốt nó lại.
Quả nhiên, cái quỷ không đầu lảo đảo đi tới gần.
Bạch Thu Diệp nhìn qua khe cửa, thấy một bàn chân trắng bệch bước qua ngưỡng cửa, giẫm lên mấy sợi dây điện.
Nhưng chỉ vài giây sau, bàn chân đó lại rụt về.
Qua khe hở, cô thấy bóng dáng nó đang từ từ quay lưng bỏ đi.
Không dám chủ quan, Bạch Thu Diệp tháo áo khoác quấn bộ đàm lại, sau đó bật màn hình nhỏ phía trên xem giờ.
22:00.
Cô ngẩn người. Từ lúc đụng độ con quỷ không đầu đến giờ đã trôi qua tận bốn mươi phút, vậy mà cô không hề nhận ra.
Ánh đèn báo nhỏ xíu trên cầu d.a.o điện phát ra ánh sáng đỏ leo lét, nhuộm cả căn phòng trong một màu đỏ u ám.
Cô chợt phát hiện sâu bên trong phòng điện còn có một cánh cửa nữa.
Mộng Vân Thường
Thông thường, người ta sẽ tò mò muốn vào xem bên trong là gì.
Nhưng Bạch Thu Diệp không phải loại người đó. Cô ý thức rõ giới hạn của bản thân.
Cô chỉ là một người chơi cấp 1, không tự tìm đường c.h.ế.t là tốt lắm rồi.
Tuyệt đối không mở cánh cửa đó.
Vậy mà đúng lúc cô xoay người định rời đi, cánh cửa kia lại phát ra một tiếng “cọt kẹt” rồi tự động mở hé ra.
Bạch Thu Diệp: “…”
Có đùa tôi không đấy.
Dưới trần căn phòng ấy, bốn sợi dây thừng to bản đung đưa lơ lửng, đầu mỗi sợi dây đều buộc một chiếc hộp màu đen.
Bạch Thu Diệp nhìn chằm chằm chúng, tim đập thình thịch. Cô biết chắc chắn đó không phải quan tài gỗ — vì nếu là quan tài, sẽ không có chuyện nước nhỏ giọt từng chút từng chút như thế.
Từ một góc của cái hộp đen, nước rỉ ra, tích tụ lại thành một vũng trên nền gạch.
Tí tách. Tí tách.
Âm thanh đều đều đó khiến da gà nổi đầy trên cánh tay Bạch Thu Diệp.
Bất chợt, cô nhớ lại bà thầy bói mà cô từng gặp trong phó bản tân thủ.
Khi ấy, bà ấy đã cảnh báo cô phải tránh xa những nơi có địa thế bốn hướng âm, nơi khí vận yếu ớt.