Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 83
Cập nhật lúc: 2025-06-08 12:15:23
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng...
“Thịch, thịch, thịch.”
Tiếng động càng lúc càng gần.
Cát Tử Hiên rút người lại, cố gắng thu mình nhỏ nhất có thể, tim đập thình thịch như sắp nổ tung.
Rồi đột nhiên, ngay trước mũi giày của cậu — một lọn tóc đen lặng lẽ trườn ra, quệt nhẹ qua mặt đất.
Tóc?
Không phải là bước chân sao?
Cậu c.h.ế.t sững.
Chỉ trong một tích tắc, cái đầu đó đã trườn đến sát mặt cậu. Nó khựng lại, xoay dần về phía cậu — từng sợi tóc rũ xuống che gần hết khuôn mặt, chỉ chừa lại hốc mắt trắng dã không tròng.
Cát Tử Hiên cứng đờ tại chỗ.
Ngay khoảnh khắc ấy, cậu hiểu rằng: mình đã chọn sai cách.
Lẽ ra Cát Tử Hiên không nên núp ở đây và đánh cược vào khả năng không cần dùng đến vật phẩm. Ai bảo quỷ phải dùng chân để di chuyển chứ?
Giờ thì cậu ta thật sự rơi vào thế bí, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấy "Kim Cương Kinh" ra dùng. Nhưng dù có dùng, thì bản sao của cuốn kinh đó cũng chỉ giúp cậu ta miễn nhiễm sát thương, chứ không thể khiến cái đầu quỷ trước mặt hóa thành bọt biển mà tan biến.
Đúng lúc tình hình đang căng như dây đàn, một giọng nói trầm ổn vang lên từ phía trước:
"Một giao dịch. Vật phẩm của cậu đổi lấy sự giúp đỡ."
Cát Tử Hiên hoảng hốt ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy một chiếc giày da lạnh lùng đạp lên đầu con quỷ đang lơ lửng, thứ vốn định nhào vào cậu lại lập tức khựng lại, cả mái tóc vấy m.á.u cũng trở nên xỉn màu như bị dập tắt.
"Anh là…" Cậu ta nhận ra người vừa lên tiếng chính là Hắc Xuân Hoa — người chơi cấp cao nhất trong đội lần này.
"Tôi đang rất bận, cho cậu ba giây để quyết định." Hắc Xuân Hoa nói ngắn gọn, giọng không cảm xúc, bắt đầu đếm: "Ba, hai—"
"Tôi đổi! Tôi đổi!!!" Cát Tử Hiên gần như hét lên, không dám chần chừ thêm giây nào.
Ba giây của Hắc Xuân Hoa dường như không vận hành theo thời gian bình thường — chỉ một nhịp thở sau, cậu đã thấy chiếc giày kia dẫm mạnh xuống, ngay trước mắt mình.
Cái đầu quỷ lập tức bị nghiền nát, hai con mắt bật ra khỏi hốc, bay vèo một cái thẳng tới sát mặt Cát Tử Hiên khiến cậu sững sờ.
"..." Cậu ta không biết phải phản ứng ra sao — chỉ thấy cái đầu kia nổ tung dưới chân Hắc Xuân Hoa một cách đầy bạo lực.
Tim Cát Tử Hiên vẫn đập thình thịch vì sốc. Cậu không thể không nghĩ: Đây chính là sức mạnh của cấp 58 sao...?
Cảnh tượng vừa rồi, qua góc quay từ livestream của Cát Tử Hiên, cũng khiến khán giả bên ngoài choáng váng:
[Woa... chân đạp nát đầu quỷ luôn!]
[Không thể tin được. Level 58 mà bá vậy sao?]
[Mọi người nhìn kỹ chưa? Dưới đế giày anh ta có ký hiệu gì đó!]
[Tôi cũng thấy, hình như là phù chú… giày đạo cụ hả?]
[Cấp 58 mà không thấy tên trên bảng xếp hạng, kỳ lạ thật.]
[Có khi là người chơi ẩn danh, top 180 là cái chắc.]
Sau khi dẫm nát đầu quỷ, Hắc Xuân Hoa thản nhiên đá cái đầu sang một bên, rồi đưa tay ra trước mặt Cát Tử Hiên.
"À... cảm ơn anh, tôi tự đứng được…" Cát Tử Hiên lúng túng nói.
"Đạo cụ." Giọng Hắc Xuân Hoa không chút cảm xúc.
"..." Cát Tử Hiên đành ngoan ngoãn lấy cuốn "Kim Cương Kinh" ra đưa: "Của anh đây."
Hắc Xuân Hoa nhận lấy rồi quay lưng rời đi. Cát Tử Hiên vội vàng đứng dậy, líu ríu chạy theo sau.
"Đại thần, cho tôi theo với được không? Tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ... nhưng một mình thì sợ quá."
"Tùy."
"Đại thần, sao anh biết tôi có Kim Cương Kinh?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/83.html.]
"Tôi không biết."
"Hả?! Không biết mà vẫn bảo giao dịch với tôi à?"
Hắc Xuân Hoa vừa đi vừa đáp: "Tôi không bao giờ cứu người miễn phí."
Lời nói này khiến Cát Tử Hiên như bừng tỉnh — may mà cậu có mang đạo cụ. Nếu không chắc đã sớm thành vật hi sinh.
Cậu ta lại hỏi: "Anh định đi đâu vậy?"
"Cứu người."
"Phải trả phí không?"
Hắc Xuân Hoa cau mày: "Miễn phí."
"..."
Cát Tử Hiên cứng họng. Rõ ràng là có sự thiên vị. Không nói cũng biết người sắp được cứu là ai.
Mộng Vân Thường
Đi theo anh ta qua hai khúc quanh, Cát Tử Hiên chợt nhận ra một bóng người phía trước — người phụ nữ cấp 26 mà cậu ta đã thấy lúc nãy!
Cô vẫn còn sống!
Ngay lập tức, Cát Tử Hiên nhớ lại lúc chia nhóm ban đầu, cô gái ấy được xếp cùng đội với Hắc Xuân Hoa và Lý Cô Thú. Giờ thì rõ rồi — người mà Hắc Xuân Hoa không ngần ngại giúp miễn phí chính là cô.
Trong lòng cậu ta dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ và ganh tỵ pha lẫn: Bạch Thu Diệp thật may mắn… được tận hai người chơi cấp cao bảo vệ.
Nếu là mình, dù có chuyện gì cũng sẽ bám chặt lấy họ không buông. Chứ ai lại liều lĩnh hành động một mình như cô ấy.
Trong lúc Cát Tử Hiên còn đang ngẫm nghĩ, ánh mắt cậu ta vô thức hướng về phía căn phòng điện phía trước...
Dưới sàn là hai t.h.i t.h.ể nữ nằm vắt chéo nhau. Một cái xác không đầu, phần n.g.ự.c còn lộ rõ vết khoét sâu rỗng hoác. Cái còn lại thì co quắp lại như một quả bóng bị bóp méo, cơ thể vặn vẹo không tự nhiên. Cái c.h.ế.t của hai người rõ ràng không bình thường chút nào, càng nhìn càng thấy rợn người.
Bạch Thu Diệp quay đầu lại, sắc mặt lộ ra chút bối rối, giơ tay lên ra vẻ vô tội:
“Tôi thề, tụi nó ra tay trước.”
Hắc Xuân Hoa chỉ lạnh nhạt đáp:
“Không sao đâu, ở đây chẳng có ai gọi cảnh sát cả.”
Cát Tử Hiên đứng một bên, mặt đầy thắc mắc.
Hai người này rốt cuộc đang căng thẳng cái gì vậy?
Bọn họ không thấy điều đáng kinh ngạc là một người cấp 26 như Bạch Thu Diệp lại có thể tự mình hạ gục hai con quỷ à?
Không nhịn được, Cát Tử Hiên hỏi thẳng:
“Cô làm cách nào xử lý được chúng vậy?”
Dĩ nhiên, Bạch Thu Diệp sẽ không bao giờ khai thật rằng mình nhờ trạng thái vô địch dành cho người mới nên mới dám liều mạng lao vào đ.â.m quỷ.
Cô liếc mắt, rồi đáp vu vơ:
“Anh từng xem một bộ phim kinh dị rất cũ chưa?”
Cát Tử Hiên nhíu mày:
“Phim nào cơ?”
“Sadako đại chiến Kayako.”
“...”
“Lúc đó cũng kiểu vậy đấy, tôi khó mà giải thích được.” – cô nói thêm, giọng mang theo vẻ thản nhiên như thể mọi chuyện là do định mệnh sắp đặt.
Cát Tử Hiên khựng lại vài giây, sau đó gật đầu như đã hiểu ra chân lý:
“À... tôi hiểu rồi...”
Kiểu may mắn phi lý thế này cũng có thật sao? Lại còn đúng lúc hai con quỷ tranh nhau ra tay, quên luôn mục tiêu con người đứng giữa.