Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 89

Cập nhật lúc: 2025-06-08 16:36:46
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ta cứ như vừa rồi không hề đánh người suýt chết, thần sắc bình thản như thể chuyện xảy ra chẳng liên quan gì tới mình.

Lý Cô Thú giữ vẻ điềm tĩnh, trầm giọng nói:

“Nhiệm vụ thứ hai không chia theo nhóm hay cá nhân, chỉ cần tuần tra hết các tầng là được. Vẫn nên giữ cách chia nhóm như nhiệm vụ đầu là tốt nhất.”

Một người trong nhóm Cao Lãng ngập ngừng lên tiếng:

“Nhưng bọn tôi giờ chỉ còn hai người…”

Một người trong nhóm của Cát Tử Hiên cũng phụ họa:

“Bọn tôi cũng thế, chỉ còn hai.”

Lý Cô Thú gật đầu:

“Vậy bốn người các cậu thành một nhóm, phụ trách tuần tra tòa B1. Còn tòa B2 là nơi dính tới lời nguyền, dù thế nào cũng phải đến đó.”

Cô dặn thêm:

“Đến tầng bốn, mọi người dùng bộ đàm liên lạc, cùng hội quân qua đó.”

Bốn người lập tức gật đầu lia lịa:

“Được, được, nghe cô.”

Bạch Thu Diệp thấy vậy tất nhiên cũng không phản đối, miễn là không phải đi một mình, thế nào cô cũng thấy yên tâm hơn. Hắc Xuân Hoa cũng tỏ vẻ đồng ý.

Lý Cô Thú liếc nhìn sang phía Chung Huyễn:

“Anh thấy thế nào?”

Chung Huyễn nhếch môi cười nhạt, vỗ tay vài cái đầy mỉa mai:

“Rất tuyệt vời.”

Lý Cô Thú: “…Vậy thì quyết định vậy đi.”

Mọi người rục rịch bước ra khỏi phòng. Trước khi rời đi, Bạch Thu Diệp ngoái đầu nhìn lại, thấy Cao Lãng vẫn nằm bẹp trên sàn. Cô bước đến, hơi cúi xuống hỏi:

“Cậu còn đi nổi không?”

“C-còn…” – giọng anh ta yếu ớt, nhưng vẫn cố gượng gạo đáp lại.

“Chờ bọn tôi rời đi rồi hãy lết vào phòng trực ban.” Cô chỉ dẫn: “Có thể nơi đó còn an toàn hơn ở đây.”

Cao Lãng gật đầu một cách khó nhọc. Khi cô vừa bước qua ngưỡng cửa, anh ta bất ngờ mở miệng:

“Tôi xin lỗi thật lòng… Tôi chỉ quá tham, muốn có được đạo cụ đặc biệt. Nếu may mắn hơn chút, có lẽ… sẽ không xảy ra chuyện này.”

Bạch Thu Diệp nhìn anh ta một lúc, ánh mắt không chút cảm xúc:

“Cậu đã rất may mắn rồi. Nếu nhiệm vụ tiếp theo là nhiệm vụ cá nhân, cậu nghĩ mình còn sống nổi không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/89.html.]

Nói xong, cô quay người bước ra. Bên ngoài hành lang lạnh lẽo, chỉ còn lại Lý Cô Thú và Hắc Xuân Hoa đang chờ. Những người khác đã đi từ lúc nào.

"Lằng nhằng với cậu ta làm gì?" – Lý Cô Thú chau mày, giọng không kiên nhẫn – "Rõ ràng đây đâu phải lần đầu cậu ta giấu đồ. Nếu tôi không phát hiện ra, có khi đến lúc bị dính lời nguyền thật rồi cũng chẳng ai biết vì sao."

Cô ta nói thêm một câu lạnh sống lưng: "Rất có thể, trong đám chúng ta, sẽ có người bị g.i.ế.c mà không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra."

Bạch Thu Diệp lên tiếng: "Nếu cậu ta bị quỷ giết, rồi đột nhiên có kẻ nào xuyên không nhập vào xác, biến thành kẻ g.i.ế.c người điên loạn truy sát cả nhóm để trả thù thì sao?"

Nói rồi, cô nghiêm túc nhìn mọi người: "Thế nên, mình vẫn nên đối xử tốt với cậu ta, cho cậu ta chút ấm áp, để cậu ta thấy rằng nhân gian vẫn còn tình người. Biết đâu nhờ thế mà cậu ta không tuyệt vọng đến mức phát điên."

Lý Cô Thú bật cười, lắc đầu: "Cô tưởng đây là tiểu thuyết chắc? Đừng nói với tôi là cô tin vào xuyên không đấy nhé."

Mộng Vân Thường

Bạch Thu Diệp chỉ nhún vai, ra vẻ “Chị không hiểu gì cả.”

Đêm đó, thời gian tuần tra được phân từ 11 giờ tối đến 3 giờ sáng. Nhóm quyết định đi chung thay vì chia tầng như trước. Tuy cách làm này tốn thời gian hơn, nhưng ít nhất có thể kèm cặp nhau, tránh để ai tự ý hành động lần nữa.

Khu vực tòa A1 họ cần kiểm tra bao gồm từ phòng trực ban đến giếng trời ở sân giữa. Trên đường sẽ ngang qua một nhà hàng, một phòng chơi cờ và một cửa hàng tạp hóa – tất cả đều đóng kín từ khi họ bước vào phó bản đến giờ.

“Thật ra hồi nhỏ tôi từng sống gần đây.” Bạch Thu Diệp vừa bước vừa quan sát cảnh vật xung quanh: “Bố cục mấy cửa hàng này vẫn y như hồi đó.”

Lý Cô Thú đáp lời: “Trước khi APP xuất hiện, có một nhà đầu tư muốn gom mảnh đất này để xây khu thương mại. Cả khu chung cư Mỹ Lệ được xếp vào diện giải tỏa rồi.”

Bạch Thu Diệp gật gù: “Nhà ở Kim Ưng Loan bị giải tỏa chắc đền bù cũng kha khá. Dân ở đây hợp tác lắm à?”

Lý Cô Thú thở dài: “Chỉ một số thôi, còn vài hộ cứng đầu, dây dưa cả hai năm. Đến khi APP xuất hiện thì chẳng ai còn tâm trí mà xây dựng gì nữa.”

Bạch Thu Diệp tò mò: “Sao chị biết rõ thế?”

“Vì tôi là người đầu tư vào dự án đó.”

“Ồ, hóa ra đại gia trong truyền thuyết là chị.”

Nghe câu nói đó, mặt Lý Cô Thú tối sầm lại. Bạch Thu Diệp không nhịn được cười khúc khích.

Đột nhiên cô quay sang Hắc Xuân Hoa, hỏi nghiêm túc: “Tôi từng sống gần đây, chị đầu tư vào đây… Vậy còn anh? Có phải anh cũng từng có liên quan đến chung cư này không?”

“Đúng,” Hắc Xuân Hoa đáp gọn.

“Liên quan gì vậy?”

“Chuyện đó không thể nói cho cô biết.”

“…,” Bạch Thu Diệp im lặng.

Anh ta nói tiếp: “Tôi nói thật đấy. Những người nhận được quảng cáo tuyển dụng như cô, ít nhiều đều đã bị chọn lọc từ trước.”

Bạch Thu Diệp quay sang Lý Cô Thú với vẻ hoài nghi.

Lý Cô Thú gật đầu: “Ừ, đúng là có chuyện chọn lọc. Nhưng vì sao thì tôi cũng không rõ.”

Bạch Thu Diệp đi chậm lại một chút, rồi âm thầm gọi hệ thống 09.

Từ sau khi hệ thống 09 trở thành thể hợp nhất, cô không thể nói chuyện với nó chỉ bằng suy nghĩ nữa. Cô phải thử nhiều cách mới nhận ra: chỉ khi nào giải phóng linh hồn bị nhốt trong tượng đồng, 09 mới phản hồi bình thường.

 

Loading...