Kỳ thật Dung Hương Tích mặc dù  dốc hết  lực, nhưng cô chạy  nhanh, nếu    roi thúc ngựa, tuyệt đối  thể đuổi kịp.
 đáng tiếc, Từ Minh Chí khi đó đang bận rộn an ủi Chúc thị, bọn chúng đều đang chờ Dung Hương Tích chết, tự nhiên  ai đến xem Dung Hương Tích như thế nào.
Khi phát hiện thì Dung Hương Tích  chạy trốn  ba ngày.
"Xoảng..." Từ Minh Chí ném mạnh chén .
Hắn lập tức  lên, chắp hai tay  lưng, cau mày, gấp đến độ  vòng quanh trong phòng.
Một nữ tử trang phục lộng lẫy  các nha  dìu  tới, thanh âm ả nũng nịu: "Từ lang,   ? Không tìm  tỷ tỷ ?"
Từ Minh Chí thấy ả tới, vội xua  xuống, vươn tay dìu ả đến giường , thở dài: "E là  chạy tới An Khánh Vương phủ, lúc  An Khánh Vương Dung Vĩ và An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu hẳn  ."
Thấy Từ Minh Chí vẻ mặt ưu sầu, ả an ủi: "Từ lang chớ lo lắng, tỷ tỷ chẳng qua chỉ là  nhà  đẻ một chuyến, chúng  đón về là  ."
Nói như   việc gì, như là cái gì cũng  phát sinh.
"An Khánh Vương    , Dung Chiêu hiện tại thanh danh hiển hách,  ở Biến Châu cũng  thể   thanh danh của , tất nhiên sẽ  bỏ qua việc ." Từ Minh Chí cắn răng,"Sớm  , lúc  nên cho ả tiện nhân  một chén độc dược!"
Chúc thị  để ý, ả hời hợt lên tiếng: "Từ lang sợ bọn họ  gì? An Khánh Vương tuổi già, thế tử    thực quyền, chỉ   chút chuyện kinh doanh, lão thái gia là Hộ bộ thượng thư, bọn họ  dám  gì Từ gia chúng ."
" hàn dược ..."
Chúc thị bình tĩnh: "Bọn họ   chứng cứ, tỷ tỷ uống hàn dược lúc nào? Chúng  chỉ cho rằng tỷ tỷ  thể sinh con, Từ lang  vì thế mà bỏ tỷ tỷ  là nể mặt An Khánh Vương phủ ."
Đây chính là đổi trắng  đen!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-412.html.]
Từ Minh Chí  chút chần chờ, nhíu mày: "Dung Chiêu tuyệt đối    dễ đối phó, quan hệ của  với ba vị hoàng tử và tứ đại  vương vô cùng , chỉ sợ sẽ  khó dễ ..."
"Từ lang, chúng  ở Biến Châu,  ở kinh thành,    thể  khó dễ chúng ?"
Chúc thị  bất an, ngược  tiếp tục  : "Huống hồ Từ lang  hiểu nữ tử, Dung Hương Tích bây giờ  thể sinh con, Dung gia bọn họ sợ là sẽ giấu diếm tin tức , căn bản  dám tiết lộ,  càng  lấy   ầm ï..."
Đây cũng là nếp sống đương thời, nữ nhân  thể sinh con đồng nghĩa với phần đời còn  xem như kết thúc.
Dung Hương Tích cho dù  hại, nhưng bọn họ  đưa   chứng cứ, chuyện    cho dù   đồng tình, nhưng cũng sẽ  nhiều  xỉa xói Dung Hương Tích và Dung gia.
Ả  tin Dung gia   ầm ï.
Chúc thị vô cùng bình tĩnh.
Từ Minh Chí nghĩ cũng ,  nhịn    lạnh một tiếng: "Tiện nhân  hại hài nhi của chúng , rơi  kết cục  là đáng đời, về phần Dung Chiêu, chẳng qua chỉ là một tên thương nhân đầu cơ trục lợi mà thôi."
Hắn rốt cuộc vẫn  chút ganh ty.
Năm đó  ở kinh thành, cho dù  cách nào cũng đều  kinh thành song kiệt áp chế thanh danh, hiện giờ Dung Chiêu  tới một năm, thế nhưng thanh danh lên cao, thiên hạ đều .
Chúc thị  , trong mắt hiện lên ảo não.
Ả nhẹ nhàng dựa sát  Từ Minh Chí, bày  vẻ mặt khiếp sợ: "Từ lang, Dung gia nếu thương nữ nhi,  lẽ sẽ  chủ cho tỷ tỷ, để Từ gia xử trí ... Thiếp sợ..."
Từ Minh Chí ôm lấy ả, đau lòng : "Đừng sợ,  nhất định sẽ  để ai  nàng  thương, chúng  hiện giờ đang ở Biến Châu,  ai  thể đụng  chúng ."
Chúc thị nở nụ , nhẹ nhàng gật đầu, yếu ớt thỏ thẻ: "Nếu Dung gia gây khó dễ, Từ lang  thể đánh  mấy trượng, giả vờ lạnh lùng ứng phó cho qua chuyện ,   sợ đau."