Tiền viện.
Dung Vĩ  mấy  tới đưa tám vạn lượng cùng với "giấy nợ cổ phần", rốt cục xác định Dung Chiêu  chịu thiệt  tay bốn lão già , ngược    còn  cho tứ đại  vương xót của một hồi.
Ông  Dung Chiêu,   "giấy nợ cổ phần",   gì đó     như thế nào.
Lúc   hạ nhân đến bẩm báo: "Vương gia, thế tử, vương phi  mới phạt trắc phi nửa năm bổng lộc, còn phạt trắc phi cấm túc một tháng." Dung Chiêu bưng chén  lên, liếc mắt  hạ nhân  một cái.
Hiển nhiên đây là  của trắc phi.
Trong viện của Dung Vĩ   của trắc phi, trắc phi gặp nạn,   liền hoạt động.
Lời  rõ ràng là bẩm báo sự tình trong phủ cho Vương gia, kì thực là tới truyền lời  trắc phi, bảo Vương gia thả bà  .
"Nguyên nhân gì?" Dung Vĩ  kiên nhẫn.
Hạ nhân lặng lẽ  Dung Chiêu, thấp giọng hồi bẩm: "Là lấy lý do bất kính với vương phi, bất kính với thế tử..."
Dung Vĩ  kiên nhẫn: "Nếu  bất kính với vương phi và thế tử,  cấm túc phạt thì phạt."
Hạ nhân  nghẹn, chỉ  thể cúi đầu đáp ứng  đó cáo lui.
Dung Chiêu nhấp một ngụm nước , thản nhiên : "Chờ một chút."
Dung Vĩ  cô: "Thế nào? Con cảm thấy phạt  đủ?"
Ánh mắt của ông  quá đồng ý, mặc kệ Bạch thị  cái gì, bà  là trắc phi thì xem như trưởng bối, Dung Chiêu  thể quá phận.
Dung Chiêu nở nụ , lắc đầu: "Con chỉ là nghĩ đến trắc phi hình như sinh  trong gia đình thư hương môn ?
"Con hỏi cái   gì?" Dung Vĩ  rõ.
Dung Chiêu tươi  sáng lạn, mắt phượng cong cong, nốt ruồi đỏ  trán khẽ nhúc nhích,"Dù  cũng  cấm túc một tháng, nghĩ đến trắc phi  nhốt trong phòng cũng   việc gì,  bằng mang theo hạ nhân trong viện giúp Dung Chiêu chép tờ rơi quảng cáo?"
"Tờ rơi quảng cáo?" Dung Vĩ nghi hoặc. Dung Chiêu sai  lấy giấy bút ,  khuôn mẫu,    : "Dung Chiêu  mở Phúc Lộc Hiên, các vương thúc  sốt ruột, chỉ sợ Phúc Lộc Hiên  bao lâu nữa sẽ khai trương, trong kinh   bao nhiêu  chờ mong Phúc Lộc Hiên thất bại, Dung Chiêu đương nhiên là  . Cho nên  khi khai trương cần  tuyên truyền."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-92.html.]
Trong lúc  chuyện, cô  nhanh chóng  xong một tờ tuyên truyền.
Dung Vĩ  , lập tức trừng mắt thành chuông đồng.
"Cái  cái ... còn  thể như  ?" Ông kinh hô.
Dung Chiêu  ôn hòa: "Sao   thể? Phụ  chẳng lẽ  cảm thấy như   thể  cho việc  ăn của Phúc Lộc Hiên  hơn ?"
Dung Vĩ: "..." Hình như là  thật.
Ông gật đầu ủng hộ: "Có thể,  để trắc phi và hạ nhân trong viện chép , con  bao nhiêu tờ?"
Triểu Đại Nhạn  quá khó khăn,   chuyện cấm văn chương của nữ tử hậu trạch lan truyền bên ngoài.
Dung Chiêu: "Ba ngàn hoặc năm ngàn tờ ."
Dung Vĩ: "... ?"
Hạ nhân: "???"
Thế tử chẳng lẽ   trắc phi mệt chết?
Dung Vĩ: "... Đi , bảo trắc phi chép cho , khi nào chép xong thì bỏ lệnh cấm."
Hạ nhân: "... Tuân lệnh."
Dung Chiêu đặt chén  xuống, giọng  thản nhiên: "Đi  đừng trở về,  thấy ngươi một lòng với trắc phi,    việc ở tiểu viện của trắc phi ."
Hạ nhân  đồng tử co rụt, mạnh mẽ ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ.
Dung Vĩ nheo mắt  về phía Dung Chiêu.
Vẻ mặt Dung Chiêu vẫn đạm mạc như , nhưng ánh mắt  là  thể d.a.o động, lời   cô   trưng cầu ý kiến Dung Vĩ, mà là truyền đạt mệnh lệnh.
Dung Vĩ đột nhiên phát hiện chính  dường như cũng  cảm thấy kỳ quái,  càng  tức giận.
Chẳng lẽ là  con gái bất hiếu thành thói quen? Ngược  cảm thấy Ông phất phất tay: "Nghe thế tử." Hạ nhân  thể tê dại, sắc mặt càng tái nhợt, cơ hồ   vững.