Thư Dư chú ý đến Đàm đại thiếu quá mức khiến Đàm thái thái chút khó hiểu, bà nhỏ giọng hỏi: “Lộ hương quân, gì ạ?”
Thư Dư hồn, lắc đầu : “Không , chỉ hỏi một chút, khi trúng độc, Đàm đại thiếu biến hóa gì ?”
Biến hóa?
Đàm thái thái còn kịp trả lời, Triệu lão đại phu đang rửa tay ở bên lên tiếng: “Hẳn là chán ăn, ăn ngon miệng, thấy thức ăn liền buồn nôn, ăn. ăn cũng nôn , nhờ mới thể duy trì tính mạng.”
Đàm thái thái liên tục gật đầu: “, đúng, đúng, chính là như .”
Lúc , bà mới thực sự tin mặt là một đại phu thực tài. Những vị đại phu đây đều hỏi họ triệu chứng cụ thể, dựa lời họ kể để suy đoán bệnh tình.
Triệu đại phu mắt chỉ cần bắt mạch là thể thẳng bệnh trạng.
Bà nhớ tình hình của Đàm đại thiếu : “Hai năm , nó tham gia kỳ thi khoa cử nhưng thi rớt, khi trở về thì ăn uống ít. Ban đầu chúng cứ ngỡ nó vì đỗ đạt nên tâm trạng , mới dẫn đến chán ăn. Ai ngờ tình hình ngày càng nghiêm trọng, tìm đại phu đến xem cũng bệnh gì, chỉ đây hẳn là tâm bệnh.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
con trai bà dù cũng từng theo lão gia ngoài bôn ba, cũng là kiến thức, chỉ vì một thi đỗ mà mắc tâm bệnh nặng đến ?
Đàm thái thái tin sức chịu đựng của con trai kém như thế. Bà cảm thấy Đàm đại thiếu chỉ là nhất thời nghĩ quẩn, nên cho nó ngoài du ngoạn một thời gian, tìm cho nó chút việc để .
kết quả vẫn đổi, Đàm thái thái cũng đành chấp nhận rằng Đàm đại thiếu thật sự mắc tâm bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-1381-tuong-la-tam-benh.html.]
Vậy mà bây giờ, đại phu với bà rằng đây là trúng độc chứ bệnh, nhất thời bà nên vui nên buồn.
Triệu lão đại phu gật đầu: “Các đại phu khác cũng chẳng gì lạ, loại độc vốn hiếm thấy. Đừng đại phu bình thường, ngay cả ngự y trong cung cũng chắc từng gặp qua. Ta là nam bắc bôn ba nhiều năm, từng chứng kiến qua trường hợp nên mới dám khẳng định.”
Vợ chồng Đàm lão gia , trong lòng cũng yên tâm phần nào.
“Vậy Triệu lão, bây giờ chúng thể giải độc cho con trai ạ? Ngài đó là lấy độc trị độc, thật sự dùng những loại độc dược đó ? Có… quá độc ?”
Nghĩ đến một danh sách dài những độc dược và độc vật mà Triệu lão đại phu kể lúc đầu, Đàm lão gia khỏi rùng , thấy ớn lạnh.
Triệu lão đại phu xua tay: “Thứ tuy nhiều nhưng mỗi loại chỉ lấy một lượng nhỏ, độc đến . bây giờ thể giải độc , thể con trai ông suy nhược lắm , việc lấy độc trị độc đau đớn, cần đủ thể lực để chống đỡ. Ta giúp nó điều dưỡng thể , nửa tháng mới bắt đầu. Trong thời gian , các chuẩn sẵn những dược liệu trong đơn kê là .”
“Vâng, , , Triệu lão cứ việc dặn dò, chúng sẽ theo.”
Triệu lão đại phu gật đầu, thêm một câu: “À , chỉ lo việc giải độc, những chuyện khác các tự xem mà lo liệu. Đặc biệt là tìm kẻ hạ độc, đang giải độc nửa chừng kẻ nhảy phá đám.”
Vẻ mặt Đàm lão gia trở nên nghiêm túc, ông thận trọng : “Triệu lão xin yên tâm, sẽ chuyện như xảy nữa , sẽ mau chóng bắt kẻ hạ độc.”
Dừng một chút, ông hỏi: “Không Triệu lão thể giúp tìm xem, chất độc hạ ở ạ?”
“Không tìm nữa . Lần đầu tiên bắt mạch cho Đàm đại thiếu nó trúng độc, lúc đó khống chế , kẻ đó chắc chắn xử lý hết chứng cứ phạm tội .”