Thư Dư cáo từ Khâu đạo cô, mang theo Ứng Tây xuống núi.
Nàng ngoài một chuyến, Mạnh Duẫn Tranh việc vắng, Mạnh Hàm đang gì ở khách điếm.
Chắc là đang nhàm chán.
Và lúc , Mạnh Hàm đang nhắc đến quả thực nhàm chán đến mức rời khỏi khách điếm.
Ban đầu cô bé cứ tưởng họ bảo Hạ Yến trông chừng là cô lung tung kẻo gây họa, ngờ cô chỉ thử hỏi một câu ngoài dạo chơi, Hạ Yến liền đồng ý.
Mạnh Hàm vui mừng khôn xiết, vội vàng mang theo tiền tiêu vặt của , cùng Hạ Yến ngoài.
Trong mắt Mạnh Hàm, phủ Đông An náo nhiệt. Dù cô bé vẫn luôn sống ở huyện thành Thừa Cốc, so với phủ thành thì huyện thành vẫn còn thua xa.
Mạnh Hàm thấy cái gì cũng lạ, đến trưa liền trực tiếp một tiệm mì, ăn món mì ăn liền.
Thứ cô bé từng thấy, lúc họ về huyện Thừa Cốc thi cử mang theo ít, nhưng họ quý, Mạnh tiểu thúc đây là đồ ăn lúc thi của , đụng .
Vì thế cô bé chỉ ngon chứ ăn.
Lúc dù thế nào cũng nếm thử.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cô bé chỉ ăn một bữa mà còn mua hai cái bánh mì khô mang , vì món ăn khô cũng ngon.
May mà Hạ Yến ngăn kịp thời: “Cô nương, bánh mì là do nhà Lộ cô nương sản xuất. Ngày mai cô về đến huyện Giang Viễn, ăn bao nhiêu thì ăn, cần gì tốn tiền ở đây? Bánh mì rẻ .”
Dù cũng là món đồ mới lạ, hơn nữa nguyên liệu đều là thật, giá cả quả thực giống như mì sợi bình thường.
Mạnh Hàm chút tiếc nuối, nhưng nghĩ cũng đúng. Cô bé bây giờ ngoài, tuy mang theo hết tiền tích cóp thể mang, ngày thường họ cũng để cô tiêu tiền, nhưng vẫn tiết kiệm một chút, dù cô bé cũng định kéo dài vài tháng mới về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-1439-khong-phai-nguoi-noi-mac-ke-sao.html.]
Mạnh Hàm ăn uống no nê, liền dạo chơi ở phủ Đông An.
bao xa, cô bé bỗng nhiên thấy phía vài hung thần ác sát một con hẻm.
Mạnh Hàm trố mắt: “Hạ Yến, Hạ Yến, mấy đó là ai , trông như đánh . Đi, chúng theo xem thử.”
“Ấy, cô nương.” Hạ Yến bất đắc dĩ, chỉ thể theo, nhỏ giọng : “Cô nương quen thuộc với phủ Đông An, rõ tình hình thì nhất nên can thiệp .”
“Ta , chỉ xem thôi.” Mạnh Hàm cũng tự sức .
Cô bé lặng lẽ xem chuyện gì xảy chắc thành vấn đề nhỉ.
Trong lúc chuyện, hai đến đầu hẻm, Hạ Yến dù cho cô bé xem cũng kịp nữa .
Mạnh Hàm ngó đầu , quả nhiên thấy mấy hung thần ác sát đó đang bắt nạt khác, hai cô gái họ chặn ở trong hẻm.
Hai cô gái một lớn một nhỏ, trông vô cùng bất lực.
Mạnh Hàm hỏi Hạ Yến: “Chúng thật sự mặc kệ ? Hay là báo quan ? Ta…”
Lời cô bé còn xong, Hạ Yến bên cạnh biến sắc, một bước dài lao qua, hai lời tay.
Mạnh Hàm chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua bên cạnh, mấy sợi tóc trán khẽ bay bay, khi hồn , bên tai chỉ còn tiếng đánh .
Cô bé đột nhiên trố mắt : “…” Không là can thiệp chuyện khác ? Ngươi lao lên còn nhanh hơn cả là ý gì?
Vừa nghĩ , Mạnh Hàm liền thấy một từ bên cạnh Hạ Yến chạy qua, định bắt hai cô gái .
“Dừng tay.” Mạnh Hàm đột nhiên lao qua, một cước đá nọ tường, duỗi tay che chắn mặt hai cô gái.