Thư Dư giật kinh hãi, cả nhà đều lo lắng hẳn lên.
Khi Thư Dư chạy đến sân của lão thái thái, Lộ Nhị Bách, Nguyễn thị và những khác ở đó.
Triệu Tích là đầu tiên gọi đến, lúc đang kê đơn thuốc.
Thư Dư vội chạy đến bên cạnh hỏi: “Thế nào ? Có nặng lắm ?”
Sắc mặt Triệu Tích vẫn khá thong dong: “Không , chỉ là sốt một chút, uống hai thang thuốc là khỏi.”
“Sốt?” Thư Dư nhíu mày, lẽ nào tối qua trúng gió? Chắc đến mức đó, lúc nàng đến, lão thái thái tuy trong phòng nhưng mặc vẫn nhiều, cửa sổ cũng chỉ mở một khe nhỏ, trong phòng ấm.
Lúc lão thái thái tỉnh, nửa dựa gối giường, trông yếu ớt nhưng vẫn tỉnh táo.
Bà một vòng, bất đắc dĩ : “Ta gì mà, chỉ khó chịu một chút thôi, ai mà chẳng từng ốm? Xem các lo lắng kìa. Được , các việc của , đừng vây quanh ở đây nữa.”
Người nhà họ Lộ thể lo lắng ? Sức khỏe của lão thái thái nay luôn .
Đừng là bây giờ cuộc sống khá giả, ngay cả những lúc gian nan đây, lúc đày, lúc bôn ba đường xa, bà cũng từng đổ bệnh.
Ngay cả khi Thư Dư về hai năm, đây là đầu tiên nàng thấy lão thái thái mệt mỏi giường, chán ghét bát thuốc bưng tới.
Thư Dư vốn định múc từng muỗng đút cho bà, nhưng lão thái thái còn mất kiên nhẫn, trực tiếp bưng lên uống cạn.
Trong phòng đông , khí lưu thông. Triệu Tích bảo ngoài để lão thái thái nghỉ ngơi cho khỏe.
Mọi liền phòng ngoài, chỉ Thư Dư đợi lão thái thái ngủ mới .
Nàng yên tâm hỏi một câu: “Bà nội thật sự chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-1484-trieu-tich-chan-benh.html.]
“Không .” Triệu Tích : “Bà nội hỏa, phát ngoài là .”
“Hả, nội hỏa ?” Lộ Nhị Bách lo lắng hỏi.
Triệu Tích suy nghĩ một lát, chỉ thể đoán: “Lão thái thái lâu lắm ốm ? Trước đây, chắc là do điều kiện gia đình , bà gánh vác trách nhiệm vai, ép gục ngã.”
Một thở đó luôn chống đỡ bà.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Sau tìm Thư Dư, bà vui mừng, tâm trạng cũng ảnh hưởng đến cơ thể, tự nhiên hồng hào khỏe mạnh.
Đến khi Thư Dư đày, bà càng cho phép đổ bệnh để thêm phiền toái cho khác.
Đợi đến khi cuộc sống nhà họ Lộ lên, định, bên cạnh lão thái thái cũng hầu hạ. Bà lẽ cảm thấy trong tình huống như mà còn đổ bệnh thì thật quá yếu đuối.
Cho đến hôm qua dự tang lễ của Lưu lão thái thái, những cảm xúc tiêu cực tích tụ đây đột nhiên bùng phát, tâm trạng chùng xuống, trong lòng uất kết, chẳng là uất thành bệnh ?
Theo cách của Triệu Tích, ngọn lửa tà phát ngoài mới cho bà, nếu cứ kìm nén mãi, tích tụ lâu ngày, là bệnh vặt như thế nữa, mà là đại nạn nguy hiểm đến tính mạng.
Tình huống như của lão thái thái, Triệu Tích đây cũng từng gặp qua.
Lộ Nhị Bách ngẩn , Nguyễn thị trầm giọng : “Nói mới nhớ, mấy năm nay, giống như trụ cột tinh thần , trong nhà đúng là luôn do chống đỡ.”
Lộ Nhị Bách hổ thẹn thôi, chắc chắn hỏi: “Thật sự phát ngoài là ?”
“Ừm, thực hôm qua lão thái thái về mà gì, mới lo lắng.” Triệu Tích : “Ta còn với A Dư, bảo nàng hôm nay trò chuyện với bà nhiều hơn, ít nhất mở miệng cũng .”
Thư Dư: “Tối qua, con qua chuyện với bà nội lâu.”
Triệu Tích ngạc nhiên đầu : “Thật ? Thảo nào, hai những gì?”
(hết chương)