Triệu Tích hỏi thăm một chút trở về : “Không mấy ngày nữa là kỳ xuân thí ? Hiện tại thành kiểm tra nghiêm ngặt. Mà thành lúc đông, chúng cứ từ từ chờ thôi.”
Thư Dư gật đầu, về phía hàng phía , chỉ là đông, trong hàng còn ít xe ngựa, đều là gia đình giàu , e là đợi đến lượt họ trời cũng tối.
Quả nhiên, một canh giờ , mắt thấy sắc trời tối sầm, Tiểu Hỏa Hỏa Triệu Tích bế xuống xe ngựa hai , cuối cùng cũng đến lượt họ thành.
“Nơi chính là kinh thành .” Thư Du cảnh sắc bên ngoài: “So với phủ Đông An và phủ Trường Kim đều phồn hoa hơn nhiều.”
Thư Dư dựa một bên, chẳng phồn hoa ? Đặc biệt vì gần đến kỳ xuân thí, dân cư lưu động tăng vọt, đường càng thêm náo nhiệt.
Ba năm nàng đến đây, gặp lúc tiên hoàng bệnh tình tái phát, cho nên khí đường cũng nặng nề. Sau gặp chuyện Cung Khâu ý đồ mưu phản, một loạt quan viên cách chức, trong thành càng thêm hoảng loạn, vô cùng tiêu điều.
Khi đó so với bây giờ, quả thật khác biệt một trời một vực.
“Tỷ, ngày mai tỷ bảo Triệu Tích dẫn hai con dạo trong thành, dù y cũng quen thuộc kinh thành.”
Triệu Tích càng xe : “Đó là đương nhiên, ngày mai sẽ dẫn hai con họ dạo khắp kinh thành .”
Thư Du buồn : “Ngươi chính sự ?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Việc đó vội, tiên dẫn hai con nàng dạo .”
Thư Dư chép miệng hai tiếng, một trong xe, một ngoài xe, hai còn thể thể hiện tình cảm.
Nàng lắc đầu, dứt khoát chuyện với tiểu Tống Nhạc, ngờ bé đang ghé cửa sổ bên ngoài, chớp mắt.
“Đang xem gì ?” Thư Dư tò mò theo ánh mắt của qua, đó phát hiện đang chằm chằm một vị phụ nhân phía . Vị phụ nhân trong tay xách một cái giỏ, bóng lưng cũng là ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-2119-do-chinh-la-cuu-ba.html.]
Cho đến khi vị phụ nhân rẽ một con hẻm nhỏ cách đó xa, Thư Dư mới thấy rõ dáng vẻ của bà, lập tức sững sờ: “Đó là Hồng thím ?”
Tiểu Tống Nhạc lập tức đầu nàng: “Hồng…”
Người thấy , Thư Dư thu hồi tầm mắt, : “ , chính là cữu bà của con. Con mới nhận bà ?” Cho nên mới chằm chằm ?
Tiểu Tống Nhạc lắc đầu, chút mất mát: “Không nhận .”
Cậu rời xa Hồng thím lúc hai tuổi rưỡi, dù ấn tượng cũng chỉ là một vài sự kiện đặc biệt, thậm chí những chuyện quan trọng cũng trở nên mơ hồ. Dáng vẻ của Hồng thím, tự nhiên nhận .
Vừa cũng vì , vốn đang cảnh sắc ngoài cửa sổ, đó thấy vị phụ nhân , ánh mắt của liền bất giác dừng bà.
Không ngờ, bà chính là cữu bà.
Tiểu Tống Nhạc lập tức trở nên chút căng thẳng: “Vậy… chúng bây giờ gặp bà ?”
Thư Dư sờ đầu : “Không vội, bây giờ trời muộn, chúng phong trần mệt mỏi cũng tiện đến cửa bái phỏng. Tối nay cứ nghỉ ngơi cho , ngày mai mang theo lễ vật, dẫn con thăm bà .”
Tiểu Tống Nhạc âm thầm thở phào một : “Vâng.”
Nếu bây giờ liền gặp cữu bà, còn chuẩn tâm lý, cảm thấy thấp thỏm.
Cậu ngẩng đầu lên: “Con tiền, con sẽ mua lễ vật cho cữu bà.”
“Được thôi, tối nay con cứ suy nghĩ cho kỹ, xem nên mua gì cho cữu bà. Vừa lúc nãy con cũng thấy bà , trong lòng cũng chút hình dung.”
Tiểu Tống Nhạc gật đầu thật mạnh.