Hồng thím ba năm qua sống thế nào, liền kéo tiểu Tống Nhạc hỏi han tình hình.
Tiểu Tống Nhạc ngoan ngoãn, gần như là hỏi gì đáp nấy: “…Con một bằng hữu nhất, tên là Toàn Toàn, nó nhỏ hơn con nửa tuổi. Chúng con đều cùng đến học đường, cùng về nhà, nó là biểu của dì. Chúng con còn một con mèo, tên là Chiêu Tài, chỉ là nó đặc biệt ham ăn, bây giờ ăn đến mập ú, nổi nữa.”
“…Phủ Đông An tuy phồn hoa bằng kinh thành, nhưng cũng náo nhiệt. Bên đó một đạo quán tên Đông Thanh, Lộ thái nãi nãi sẽ dẫn chúng con dâng hương cầu nguyện. À , con còn bùa bình an, con cũng cầu một cái cho cữu bà.”
Nói , liền từ trong túi đồ của lấy một cái bùa bình an nhét lòng Hồng thím.
Bà xem xem , thích thôi.
“…Nhà dì một cánh đồng hoa hướng dương lớn, lúc hoa nở đặc biệt , vàng rực cả một vùng, nhiều đều chạy đến xem. Còn ít thư sinh ở đó ngâm thơ đối câu, mở thi hội nữa.”
“…Lần trở về chúng con thuyền, chiếc thuyền đó lớn. ba năm , con quên hết chuyện thuyền, chỉ nó chòng chành, thuyền cũng phòng.”
Hồng thím yên lặng lắng , thỉnh thoảng phụ họa một câu, trong lòng đối với Thư Dư và Mạnh Duẫn Tranh càng thêm cảm kích.
Nghe lời của hài tử là nó sống sung túc, đều yêu thương nó, thậm chí tuổi còn nhỏ thấy đại sự đời. Bà lão sống hơn nửa đời còn từng thuyền, huống hồ là cánh đồng hoa hướng dương, là đạo quán Đông Thanh.
Tiểu Tống Nhạc mở miệng là dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-2129-cau-oa-da-thay-dai-su-doi.html.]
Dư thị ngoài cửa tuy , nhưng cũng cắt ngang họ.
Đợi đến khi tiểu Tống Nhạc khó khăn lắm mới nghỉ một , nàng vội mở miệng : “Mẹ, thời gian còn sớm, nên dọn món ăn lên .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Hồng thím sững sờ, , hôm nay bà mừng thọ, thích bạn bè đều đến, mắt thấy sắp đến trưa.
Dư thị về phía Thư Dư: “Chỗ của Lộ cô nương sắp xếp xong , chúng thể ăn chuyện.”
Hồng thím nhíu mày, đặc biệt là khi thấy vẻ mặt tham lam, toan tính của Dư thị, thần sắc bà khó coi.
Bà với Dư thị: “Bên ngoài ồn ào, đông . Lộ cô nương quen ai, ở ngoài sẽ tự nhiên. Trưởng tức, ngươi dọn một bàn riêng trong phòng , để Lộ cô nương ăn ở đây.”
Dư thị nghĩ nghĩ, đồng ý. Những khác cũng cảm thấy gì đúng.
Trong mắt họ, Thư Dư chính là tiểu thư nhà giàu, xem nàng mua chiếc áo ba lạng bạc mà chớp mắt là , ngày thường ăn uống chắc chắn đều là sơn hào hải vị, vui vẻ gì khi chung bàn với họ mà tranh giành thức ăn.
Thư Dư gì, nàng vốn định ở đây dùng bữa. Thậm chí còn nghĩ sẽ dẫn Hồng thím đến tửu lầu gần đó ăn trưa, như còn cơ hội chuyện riêng.
Không ngờ đúng dịp Hồng thím mừng thọ, trong nhà là khách. Nếu , nàng tự nhiên tiện rời , cũng thể một dẫn Hồng thím ngoài.
Những vị khách vốn đang vây quanh ở cửa đều nhà họ Hồng mời sân dự tiệc. Bên , Dư thị còn cao giọng hô: “Nhà ơi, nhà mau chuẩn một bàn tiệc riêng, bày cho , lấy một tấm khăn trải bàn sạch sẽ, cầm chén đũa tráng qua nước sôi .”