Thư Dư ở cửa hàng nữa, vài câu xong liền , thần sắc chút vội vã trực tiếp lên xe ngựa.
Ngay đó dặn dò Ứng Tây: “Ra khỏi thành.”
Ứng Tây khó hiểu: “Bây giờ ạ?”
“Ừm.” Tuy lời của vị cô nương tên Võ Linh chắc đúng, nhưng Thư Dư cảm thấy nàng chắc là vu vơ. Tiêu Nhược Quân thể thật sự sẽ hãm hại, nàng mau chóng nhắc nhở nàng một tiếng, kẻo chậm trễ sẽ kịp.
Ứng Tây đầu xe, nhanh liền hướng về phía cổng thành.
Ai ngờ một con phố, nàng đột nhiên nhíu mày: “Tiểu thư, phía theo chúng .”
Thư Dư vén rèm , quả thực một chiếc xe ngựa đang bám theo họ, xe ngựa xa lạ. Lúc Ứng Tây rẽ, họ cũng theo đó mà rẽ.
Ứng Tây: “Tiểu thư, phía bất lợi với chúng ?”
“Dừng bên đường .” Bây giờ vẫn còn ở khu náo nhiệt, dù bất lợi với các nàng cũng dám trắng trợn.
Xe ngựa dừng , Thư Dư yên lặng chờ.
Vốn tưởng xe ngựa phía dù chỉ là bộ, cũng nên qua bên cạnh các nàng mới .
Không ngờ họ cũng dừng , ngay đó, một vị cô nương từ trong xe bước xuống.
Thư Dư chỉ liếc một cái khỏi nhướng mày, vị cô nương … chẳng là cùng Võ Linh lúc nãy ?
Đối phương thấy Thư Dư, biểu cảm vui mừng vội vàng tiến lên vài bước: “Xin mắt Văn An huyện chúa.”
“Ngươi theo gì?”
“Không huyện chúa thể cho mượn một bước để chuyện ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/man-cap-dai-lao-xuyen-thanh-nong-gia-nu/chuong-2165-vi-co-nuong-bat-ngo-tim-den.html.]
Thư Dư bình tĩnh nàng , ánh mắt của bằng phẳng, giống như lúc ở trong tiệm son phấn.
Nàng do dự một lát: “Ngươi lên xe .”
“Đa tạ huyện chúa.”
Đối phương lên xe ngựa, ngay đó tự giới thiệu: “Ta tên là Tiết Uẩn, phụ là một vị lang trung của Công bộ.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Công bộ lang trung, quan ngũ phẩm.
Ở kinh thành đầy rẫy quan lớn quý nhân , nếu bối cảnh, thực sự chỉ là một tiểu quan mà thôi.
“Ngươi tìm việc ?”
Tiết Uẩn gật đầu, biểu cảm chút căng thẳng, thấp giọng hỏi: “Huyện chúa lời của và Võ Linh ?”
“Có một chút.” Thư Dư hàm hồ gật đầu.
“Ý là… huyện chúa chúng chuyện của Hướng đại nhân và Hướng phu nhân ?”
Thư Dư bất ngờ, vị cô nương quả thực lanh lợi hơn vị Võ cô nương nhiều. Cũng , từ biểu hiện lúc nãy của nàng và Võ Linh là thể .
“Có , nữa? Ngươi gì?”
Tiết Uẩn hít sâu một : “Ta , vị hôn phu của huyện chúa, Mạnh công tử, và Hướng đại nhân quan hệ . Trước đây lúc Hướng phu nhân Tiêu thị bệnh, cũng là đến phủ Đông An dưỡng bệnh, chắc là cũng quen huyện chúa.”
“Có chuyện gì ngươi cứ thẳng, còn việc, những lời vòng vo thử dò .” Các vị đại gia tiểu thư trong kinh thành , lẽ do cảnh sống như , hình thành thói quen chuyện thể thẳng thắn.
Tiết Uẩn lập tức : “Ta nghĩ, nếu huyện chúa quen Hướng phu nhân, xin hãy nhắc nhở nàng một tiếng. Giai Tuệ quận chúa thể sẽ bất lợi với nàng . Nàng … ái mộ Hướng đại nhân.”
Thư Dư nhíu mắt: “Sao ngươi ?”
“Lúc nãy huyện chúa cũng lời của Võ Linh, trong lòng nghi ngờ, cảm thấy chuyện là bừa. Cho nên lúc nãy đuổi theo nàng ngoài, từ miệng nàng thử dò . Võ Linh chắc là vô tình , cho nên Giai Tuệ quận chúa cụ thể đối phó với Hướng phu nhân thế nào, nàng cũng .”