Khi mặt trời sắp lặn, hôn lễ bắt đầu.
 
Ta khoác hỷ phục rườm rà  trong điện, mũ miện ép đến nhức đầu, mí mắt giật  ngừng.
 
Khắp nơi là sắc đỏ chói mắt, hỷ phục đỏ, ánh tà dương đỏ, song cửa đỏ, nến cũng đỏ.
 
Tựa như đang bốc cháy.
 
Cháy…
 
Cháy thật !
 
Ta giật   bật dậy.
 
Bên ngoài vang lên tiếng giao chiến, khói lửa cuồn cuộn, đoàng!
 
Lưu Giản ôm kiếm, che n.g.ự.c xông  đại điện, đụng đổ bình phong và lư hương, lao đến kéo lấy .
 
Tay  nóng như lửa.
 
“Ngươi   ?” 
 
Ta   thần sắc  khác thường.
 
Hắn cau mày, yết hầu chuyển động, khó nhọc bật  một chữ: “Đi.”
 
Bên ngoài đều là ám vệ của ,  dẫn  men theo lối nhỏ trong cung chạy trốn, thở dốc  ngừng.
 
Ta   cơ hội hỏi  rốt cuộc  xảy  chuyện gì.
 
Chưa đến cửa cung, hai bên hành lang  phục binh sẵn.
 
Thiệu Sơn dường như sớm đoán  việc , kích động bẩm báo với Thiệu Đạo Tịch:
 
“Bệ hạ, thần đoán  sai. Kẻ  quả thật ôm dã tâm, cất giấu thế lực trong cung, còn dám ngang nhiên cưỡng ép thê tử thần chạy trốn ngay  mắt bệ hạ. Thật coi thường thiên uy, thần thỉnh bệ hạ lập tức hạ lệnh b.ắ.n c.h.ế.t, để răn kẻ khác!”
 
Ầm!
 
Sấm sét vang rền, tia chớp rạch ngang đầu thú  nóc điện.
 
Chúng   bao vây tứ phía, tên nhọn rợn .
 
Lưu Giản  bộ siết cổ , ép   tường.
 
Không đau.
 
Hắn chỉ khẽ khàng dùng tay vòng qua cổ .
 
Ánh hoàng hôn quá nồng, mắt  dường như hòa  bóng tối, ẩn chứa ngàn lời  , đầy xót xa luyến tiếc.
 
 khi  hé môi, m.á.u đen liền chảy  chậm rãi.
 
Ta há miệng,   thể thốt  lời.
 
Xa quá,    rõ sắc mặt Thiệu Đạo Tịch  tường cao, cũng  rõ    lệnh  , chỉ  tiếng Thiệu Sơn sắc bén đến khác thường, sát khí  giấu nổi.O Mai d.a.o Muoi
 
“Bắn tên!”
 
Mắt  tối sầm, là Lưu Giản dùng một tay che lấy mắt .
 
Ta cảm thấy cơ thể  khựng , tay  nhét thứ gì đó  đai lưng , gắng sức thì thầm một câu bên tai.
 
Sau đó,  mới buông lỏng  , bàn tay đẫm m.á.u rơi từ má  xuống, ngã gục bên tà váy .
 
Mưa, từng giọt, từng giọt.
 
Rơi lên chân mày và lông mi.
 
“A Anh!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/man-chi-kim-tich/6.html.]
Thiệu Sơn chạy đến, suýt trượt chân ngã, trông  vô cùng hoảng hốt, run rẩy ôm lấy , kéo   khỏi đống xác c.h.ế.t.
 
Giống hệt bãi tha ma hai năm .
 
“Nàng   chứ? Hả?”
 
Mưa mỗi lúc một lớn. Gió mạnh nước đập, cuốn lên mùi m.á.u tanh hôi thối  cách nào rửa sạch  đất.
 
Ta  mưa xối ướt,   chằm chằm.
 
Thiệu Sơn sửng sốt: 
 
“Sao    như ,  dọa sợ  ?”
 
Tiếng bước chân vang lên, Tiểu Lục vội vàng chạy tới, lấy áo choàng che mưa cho , ánh mắt  Thiệu Sơn đầy lạnh lẽo và như giễu cợt.
 
“Không   đấy tam ca, bình thường  phô trương, b.ắ.n tên  nhanh như , bệ hạ còn   lệnh mà. Người ca yêu vẫn còn trong tay Lưu Giản, ca  sợ lỡ tay b.ắ.n trúng nàng ?”
 
Nghe , Thiệu Sơn như bừng tỉnh, kinh hoảng, tự tát một cái:
 
“Ta thật sự là quá nôn nóng !”
 
Lúc   mới phát hiện mặt  đầy m.á.u,  mưa  cho nhòe nhoẹt, vội lấy tay áo lau mặt cho , khom lưng thấp giọng giải thích:
 
“Ta b.ắ.n tên  giỏi, nhắm chuẩn mới bắn, đừng sợ,  .”
 
Ta cảm thấy lạnh.
 
Lạnh thấu xương.
 
Lời Lưu Giản trăn trối vang vọng bên tai.
 
Hắn : Cẩn thận Thiệu Sơn.
 
10
 
Mãng Sơn chôn  nhiều  c.h.ế.t.
 
Thiệu Sơn nhớ  rõ.
 
Phía đông là các chú bác, phía tây là nữ quyến tỉ .O Mai d.a.o Muoi
 
Thời thơ ấu, mỗi  Lưu Giản dắt  lên núi, sẽ chỉ cho  xem và : 
 
“Tương lai chúng  sẽ   gốc bách lớn ,    bên cạnh,  sợ gì cả.”
 
 Thiệu Sơn   c.h.ế.t.
 
Trong cung mỗi ngày đều   c.h.ế.t  khiêng , con cháu Lưu gia trở thành con rối trong tay gian thần, hoàng đế  ngai  hết lượt  đến lượt khác, mỗi   càng trẻ hơn.
 
Rất nhanh, đến lượt Lưu Giản.
 
Khi đó  mới mười hai, là    thiết nhất của Thiệu Sơn.
 
Thiệu Sơn : “Ca,  sợ.”
 
Lưu Giản liền hứa: “Đừng sợ,  sẽ cố gắng  một vị hoàng đế ,  ở  cánh , sống an nhàn sung sướng.”
 
Làm  để  ?
 
Chỉ   lời,   uy hiếp, mới  thể  hoàng đế lâu dài.
 
Lưu Giản bắt đầu giả điên giả ngốc, quỳ xuống  ngựa cho thái giám cưỡi, gọi Giả Chung là “phụ hoàng”, tranh ăn với heo  mặt bá quan văn võ.
 
Giả Chung  hài lòng, dần dần thả lỏng giám sát hai  .
 
Một đêm mưa, Lưu Giản nhét Thiệu Sơn  khe chó chui, dặn   nhớ kỹ: 
 
“Từ nay ngươi  mang họ Lưu nữa, quên  , quên nơi  , vĩnh viễn đừng  về.”