Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-12-18 12:29:14
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Văn Kình tỉnh nhưng mắt rõ, cũng rõ, Văn Yến Tây yên tâm một lúc. Hắn vốn chuyện phiếm an ủi khác. khi tính mạng Văn Kình đe dọa, nội tâm thực sự sợ hãi. Đặc biệt khi Văn Kình bất động đầy máu, kẻ vô thần như Văn Yến Tây thậm chí thầm cầu nguyện thần phật phù hộ cho qua khỏi.
Văn gia chỉ còn bác cả, và Văn Kình. Cha và cha Văn Kình đều hy sinh, thật sự hy vọng Văn gia thêm một hy sinh trong tay kẻ địch. Văn Yến Tây chỉ là giỏi ăn , bộc lộ cảm xúc do thói quen quân ngũ, nhưng nội tâm tinh tế, chỉ là khác thôi.
Văn Kình cũng chẳng trông mong ông chú út lạnh lùng lời an ủi nào, châm chọc là mừng thầm .
Chờ nhân viên y tế đến đông đủ, Văn Yến Tây dặn dò Văn Kình nghỉ ngơi cho : "Đừng nghĩ lung tung, sức khỏe là vốn quý của cách mạng. Chưa dưỡng cho khỏe thì đừng mơ về đội huấn luyện, sẽ với ông nội , chờ xuất viện thì về nhà tịnh dưỡng."
Văn Kình rũ mắt, buồn bực đáp: "Cháu , chú út."
Miệng đáp ứng nhưng trong lòng nghĩ chân mọc , về đơn vị thì về, ai quản ? Hắn chẳng coi lời dọa dẫm của Văn Yến Tây là gì.
Văn Yến Tây liếc mắt là đang qua loa lấy lệ, giọng còn lạnh băng mà mang vẻ ân cần dạy bảo của bậc trưởng bối: "Trúng độc chuyện nhỏ, nhất là trúng hỗn hợp nọc độc, độc tính mạnh. Đừng thấy giờ sống sờ sờ đấy mà coi thường vết thương. Dư độc lấy mạng nhưng thể khiến nửa đời của sống như phế vật. Chỉ dưỡng cho khỏe, khôi phục trạng thái khi thương mới thể trở chiến trường g.i.ế.c địch lập công."
Mặc kệ Văn Kình lọt tai , xong Văn Yến Tây liền .
Hắn đến thẳng văn phòng Tư lệnh tìm Văn Khải Dân. Văn Khải Dân và mấy vị lãnh đạo đều ở đó. Trong phòng khói t.h.u.ố.c mù mịt, mùi khó ngửi. Văn Khải Dân vì lo cho Văn Kình mà cả đêm ngủ, trông già vài tuổi.
Văn Yến Tây mở cửa sổ cho thoáng khí chỗ trống duy nhất. Văn Khải Dân nâng chén uống một ngụm nước lạnh, nhai nát bã để giọng bớt khàn.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Văn Kình thế nào ? Hạ sốt ?" Ông vẫn nhớ lời Thẩm Chiếu Nguyệt tối qua.
Văn Yến Tây châm thêm nước nóng cho ông, trầm giọng trả lời: "Văn Kình tỉnh , ý thức khá tỉnh táo nhưng thị lực mờ, chuyện rõ, thể do ảnh hưởng của nọc rắn. Đồng chí Thẩm Chiếu Nguyệt đề nghị nó viện một tuần để điều dưỡng."
Nghe tin Văn Kình tỉnh, Văn Khải Dân kích động suýt . Ông hít sâu liên tục, lau khóe mắt ướt át, nghẹn ngào: "Tỉnh là ! Tỉnh là ! Phải bác sĩ, bác sĩ mới giữ mạng!"
Bạch Giang tin cũng thở phào nhẹ nhõm: "Dựa báo cáo của chiến sĩ hôm qua, cho đến chỗ cái bẫy rập điều tra xem là do tự nhiên, sẽ sớm kết quả thôi."
Văn Yến Tây suy nghĩ một chút : "Tốt nhất tìm mấy lính trinh sát ngụy trang điều tra các thôn lân cận, những kẻ đó ẩn nấp trong quần chúng nhân dân."
Đề xuất của Văn Yến Tây vô căn cứ. Hai tên đặc vụ bắt trông chẳng khác gì dân thường. Nếu Thẩm Chiếu Nguyệt tình cờ gặp chúng phát điện báo và nhớ nội dung, đến giờ họ vẫn bộ đội theo dõi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-gia-tai-ga-cho-thu-truong/chuong-111.html.]
Văn Yến Tây gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối, trầm giọng : "Địch trong tối, ngoài sáng, cứ phòng thủ mãi sẽ động, địch dắt mũi. Chi bằng chủ động xuất kích, khuấy đục nước, nắm quyền chủ động trong tay. Chúng thể cứ động chịu đòn mãi, chỉ tổ tăng nhuệ khí của địch."
Văn Khải Dân thấy lý, bảo Bạch Giang phái thêm trinh sát .
Bạch Giang nghi hoặc: "Nhỡ bứt dây động rừng, đối phương ẩn nấp kỹ hơn thì ? Đến lúc đó lôi đầu chúng càng khó."
Khóe miệng Văn Yến Tây nhếch lên nụ tự tin, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo đầy hưng phấn: "Bản tính con là tham lam và tự đại, đặc biệt là đám địch trong tối đó. Chúng sự tự tin mù quáng, cho rằng tìm chúng. Anh đoán xem nếu thực sự bứt dây động rừng, chúng sẽ gì? Để chứng minh chúng thông minh hơn , chơi đùa trong lòng bàn tay, chúng sẽ trốn mà sẽ ngược , lượn lờ ngay mí mắt chúng ."
Bạch Giang hiểu ý, liền sắp xếp trinh sát. Tan họp, Văn Khải Dân giữ Văn Yến Tây .
Trong phòng chỉ còn hai bác cháu, Văn Khải Dân còn là Tư lệnh cao cao tại thượng mà chỉ là ông lão mong cháu bình an. Ông châm điếu thuốc, uống ngụm đặc: "Văn Kình tỉnh thật hả?"
Văn Yến Tây lấy điếu t.h.u.ố.c tay ông dụi gạt tàn đầy ắp đầu lọc, cau mày: "Với tuổi tác và cách hút t.h.u.ố.c của bác, tình hình Văn Kình định thì đến lượt bác gục đấy. Vừa khéo, hai ông cháu cùng một phòng bệnh."
Văn Khải Dân ngón tay trống trơn, mắng: "Giờ cũng quản cả cơ đấy?"
Văn Yến Tây một đằng trả lời một nẻo: "Vợ cháu châm kim đau lắm, bác mà rơi tay cô , cô cũng chẳng vì bác là trưởng bối mà nương tay ."
Văn Khải Dân : "Vợ cháu ? Lần Văn Kình nhặt cái mạng, nhờ phúc của con bé, vất vả cho nó ."
Văn Yến Tây nghiêm túc: "Vợ cháu bảo, đó là chức trách của nhân viên y tế!"
Văn Khải Dân thấy Văn Yến Tây khi kết hôn dáng vẻ con hơn, còn lạnh băng như , trong lòng vui mừng.
"Được , cháu cũng việc , hôm nay về gì ngon ngon tẩm bổ cho vợ cháu. Chờ xong đợt , hai đứa về nhà ăn cơm."
Văn Yến Tây chào Văn Khải Dân theo kiểu quân đội rời .
Ở trạm xá, Văn Kình ăn bát cháo lót nhưng chẳng mấy chốc cơn mệt mỏi ập đến, dựa đầu giường ngủ .
Liễu Tư Ngữ ăn sáng xong, đến trạm y tá điểm danh giấu trứng gà nóng hổi và bánh bao thịt phòng bệnh thăm Văn Kình. Vào phòng thấy ngủ nghẹo cổ, Liễu Tư Ngữ tốn sức chín trâu hai hổ mới đỡ thẳng xuống . Thấy môi khô, cô lấy tăm bông chấm nước nhẹ nhàng lau, đó canh bên giường bệnh.
Liễu Tư Ngữ nghĩ thầm, lát nữa Văn Kình tỉnh , đầu tiên thấy nhất định là .