Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-12-18 13:00:10
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Tư Ngữ dụi mắt, bên cạnh Cao Văn với vẻ nhu mì, yếu ớt, khẽ như sợ đ.á.n.h thức Văn Kình: "Không ạ, em cũng mới chợp mắt một lát thôi. Em gái Thẩm ngày thường bận rộn lắm, dạy nhân viên y tế châm cứu, phối chế các loại thuốc, chắc chắn thời gian chăm sóc Văn Kình ."
Ý của Liễu Tư Ngữ chẳng khác nào thẳng rằng, ngoài cô thì ai chăm sóc Văn Kình cô cũng yên tâm. Nói xong, ả sang một bên, Thẩm Chiếu Nguyệt bằng ánh mắt đầy oán trách, ai tưởng Thẩm Chiếu Nguyệt tranh công chăm sóc bệnh nhân của ả.
như lời Liễu Tư Ngữ , Thẩm Chiếu Nguyệt bận, cô chẳng rảnh rỗi mà phối hợp diễn kịch với ả.
Thẩm Chiếu Nguyệt đến bên giường bệnh, trực tiếp vạch mí mắt Văn Kình xem, đó bắt mạch cho . Yếu, mạch vẫn yếu.
Sau khi tỉnh , Văn Kình thấy lạnh nên nhờ Liễu Tư Ngữ tìm quần áo bệnh nhân mặc cho . Có Liễu Tư Ngữ đang chằm chằm bên cạnh, Thẩm Chiếu Nguyệt tiện tự tay lột đồ Văn Kình, bèn lệnh cho ả: "Cởi áo ."
Bị sai bảo, đáy mắt Liễu Tư Ngữ thoáng hiện lên vẻ kiên nhẫn, nhưng ả vẫn giả vờ e thẹn, cụp mắt xuống nhỏ: "Sao cởi áo ạ? Em gái Thẩm , hôm qua Văn Kình xém chút nữa thì hổ c.h.ế.t đấy."
Thẩm Chiếu Nguyệt đặt bao châm cứu lên cái tủ nhỏ đầu giường, giọng nhẹ nhàng như lực sát thương, nhưng nếu kỹ sẽ thấy đầy mùi châm chọc: "Cởi áo đương nhiên là để châm cứu ! Chứ cô tưởng thích ngắm cái n.g.ự.c đầy vết răng rắn của chắc?"
Thấy Liễu Tư Ngữ cứ lề mề cởi từng cái cúc áo như thể sợ chiếm tiện nghi của Văn Kình, Thẩm Chiếu Nguyệt đợi nổi nữa, cô lao tới giật mạnh vạt áo bệnh nhân , mặc kệ tiếng kêu kinh hãi của Liễu Tư Ngữ, nhanh chóng châm cứu cho Văn Kình.
Liễu Tư Ngữ nhặt cái cúc áo b.ắ.n xuống đất do động tác thô bạo của Thẩm Chiếu Nguyệt, giọng đầy oán trách: "Em gái Thẩm, em hỏng áo bệnh nhân thế?"
Thẩm Chiếu Nguyệt cảm thấy giọng điệu của Liễu Tư Ngữ mà quen thế, y hệt giọng của mấy cô ả " xanh" trong phim điện ảnh kiếp : "Thỏ con đáng yêu thế , nỡ ăn thịt thỏ con?"
Cố nén cảm giác trợn ngược mắt, Thẩm Chiếu Nguyệt thu dọn bao châm cứu : "Nửa tiếng nữa gọi đến rút châm."
Thấy Thẩm Chiếu Nguyệt phớt lờ , Liễu Tư Ngữ dậm chân tức tối: "Em gái Thẩm, em hỏng tài sản công, em đền đấy!"
Thẩm Chiếu Nguyệt vốn định , liền giật lấy cái cúc áo tay ả, hô to về phía y tá Lý Hiểu Quyên khuôn mặt tròn trĩnh: "Chị Quyên ơi! Em lỡ tay đứt cúc áo bệnh nhân, chị khéo tay, khâu giúp em vài mũi với!"
Lý Hiểu Quyên đang rảnh rỗi, tiếng gọi liền chạy tới xem. Thấy áo của Văn Kình chỉ đứt hai cái cúc, cô xua tay xòa: "Ôi dào khâu vài mũi mà, đồng chí Thẩm cứ việc , lát nữa chị khâu cho."
Thẩm Chiếu Nguyệt nhướng mày Liễu Tư Ngữ, ranh mãnh: "Còn phiền y tá Liễu đổi cho Văn Kình bộ quần áo khác nữa nhé."
Trong lòng Liễu Tư Ngữ đang rủa xả Thẩm Chiếu Nguyệt thậm tệ. Cái cô tiểu thư nhà tư bản việc quần áo cho Văn Kình tốn bao nhiêu công sức ?
Giận mà dám , Liễu Tư Ngữ giả vờ đỏ hoe mắt đầy ủy khuất: "Em gái Thẩm, chị sai gì khiến em vui ? Tại em cứ nhắm chị thế?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Thẩm Chiếu Nguyệt chớp mắt vô tội: "Em nhắm chị ! Chị bảo em hỏng tài sản công, đền bù, thì em tìm khâu áo. Mà khâu thì cởi áo khỏi Văn Kình chứ? Chẳng lẽ bắt chị Quyên dán mặt n.g.ự.c Văn Kình để khâu ?"
"......" Liễu Tư Ngữ tưởng tượng đến cảnh đó thấy rùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-gia-tai-ga-cho-thu-truong/chuong-115.html.]
Văn Kình là đối tượng công lược của ả, thể để phụ nữ khác hành động mật với !
Liễu Tư Ngữ cố gắng để lộ vẻ dữ tợn, chìa tay về phía Thẩm Chiếu Nguyệt: "Đưa cúc áo đây cho chị là , chị cũng khâu vá."
Thẩm Chiếu Nguyệt Liễu Tư Ngữ đầy trêu ngươi, lúc trả cúc áo còn ghé sát tai ả thì thầm: "Không chị mượn cớ khâu cúc áo để tiếp xúc da thịt gì đó với Văn Kình đấy chứ?"
Liễu Tư Ngữ thẹn quá hóa giận trừng mắt: "Em gái Thẩm, em bậy bạ gì đấy!"
Nói xong, ả nắm chặt cúc áo chạy biến khỏi phòng bệnh, dám đầu .
Thẩm Chiếu Nguyệt cũng nán lâu. Một lát cô , bưng theo hai cốc nước. Một cốc đưa cho Cao Văn còn tan , một cốc đặt ở đầu giường Văn Kình.
Lúc Liễu Tư Ngữ lấy bộ kim chỉ , nghiêm chỉnh bên giường khâu cúc áo.
"Vất vả cho y tá Liễu ." Thẩm Chiếu Nguyệt giả lả: "Cốc nước cho Văn Kình, lát nữa tỉnh thì chị cho uống nhé."
Sợ Liễu Tư Ngữ giở trò dùng miệng mớm nước cho Văn Kình, cô nhắc nhở: "Trong nước em pha t.h.u.ố.c thải độc cho Văn Kình. Người trúng độc uống thì , nhưng khỏe mạnh mà uống nhầm thì coi chừng xuất hiện triệu chứng trúng độc đấy."
Thực cốc nước đó Thẩm Chiếu Nguyệt chẳng bỏ t.h.u.ố.c gì cả, chỉ pha thêm chút nước linh tuyền. Cô cho Liễu Tư Ngữ uống nước linh tuyền nên mới bịa chuyện dọa ả.
Liễu Tư Ngữ Thẩm Chiếu Nguyệt vẻ tổn thương: "Trong mắt em gái Thẩm, chị là loại sẽ uống trộm t.h.u.ố.c của bệnh nhân ?"
Thẩm Chiếu Nguyệt lắc ngón tay: "Y tá Liễu như thế, em cũng sợ chị uống trộm. Em chỉ sợ khác , uống nhầm nước của Văn Kình trúng độc thì . Có y tá Liễu chăm sóc cháu trai lớn của em, em yên tâm lắm."
Liễu Tư Ngữ mím môi, vẻ nhẫn nhục chịu đựng: "Được , chị ."
Thẩm Chiếu Nguyệt với ả: "Vậy em phối t.h.u.ố.c đây."
Văn Kình mê man ngủ cả ngày, trong cơn mơ màng buổi sáng, thấy một giọng nhẹ nhàng êm tai, khiến quên cả cơn đau từ vết thương.
Đến khi cố gắng mở mắt , tầm còn rõ ràng thì Liễu Tư Ngữ sán đến che mất tầm mắt, gọi khẽ: "Anh Văn Kình, tỉnh ? Anh uống nước ? Em đỡ dậy nhé? Trong nước pha t.h.u.ố.c giải độc, cho việc thanh lọc dư độc trong đấy."
Thấy là Liễu Tư Ngữ, Văn Kình theo bản năng nghiêng đầu né tránh, mày nhíu chặt. Quen Liễu Tư Ngữ lâu như , đây là đầu tiên cảm thấy cái giọng nũng nịu của cô thật ồn ào, ồn đến đau cả tai.
Liễu Tư Ngữ giả vờ nhận sự khác thường của , đỡ dậy bưng cốc nước định đút cho uống.
Văn Kình vươn tay đoạt lấy cốc nước, cho Liễu Tư Ngữ cơ hội phản ứng, uống một cạn sạch: " tự , cần phiền y tá Liễu."