Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-12-18 13:23:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong trạm xá, thảo d.ư.ợ.c mà Thẩm Chiếu Nguyệt mang đến đó gần như dùng hết.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt đang loay hoay tìm cớ để lấy thêm thảo d.ư.ợ.c từ gian ngoài thì Cao Văn đột nhiên tìm đến cô.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt vội vàng dậy: "Viện trưởng Cao, chị tìm em ạ?"

 

Cao Văn vỗ vai Thẩm Chiếu Nguyệt, bảo cô xuống : "Chuyện đây em đề xuất trạm xá chúng tự khai khẩn một mảnh đất để trồng thảo dược, lãnh đạo cấp đồng ý ."

 

Cao Văn đưa văn bản chữ ký của lãnh đạo cho Thẩm Chiếu Nguyệt xem, vẻ mặt vui mừng, giọng điệu giấu sự phấn khích: "Ngay tại bãi đất trống phía trạm xá chúng . Chị sẽ tìm vài khai hoang mấy mảnh đất, trồng thử những loại thảo d.ư.ợ.c thông dụng. Nếu thu hoạch , sang xuân năm sẽ mở rộng quy mô gieo trồng."

 

Thẩm Chiếu Nguyệt , dám tin mở to mắt: "Viện trưởng Cao, chị thật chứ ạ?"

 

Thật đúng là đang buồn ngủ gặp chiếu manh. Thẩm Chiếu Nguyệt vội vàng cầm lấy văn bản Cao Văn đưa, nhanh như gió.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Khuôn mặt kiều diễm của cô nở nụ rạng rỡ, cô nhảy cẫng lên ôm chầm lấy cổ Cao Văn, siết chặt: "Viện trưởng Cao, chị tuyệt quá mất! Yêu chị ghê!"

 

Cao Văn hành động bất ngờ của Thẩm Chiếu Nguyệt cho lảo đảo, "yêu chị", gương mặt bà đỏ bừng vì ngượng.

 

"Cái con bé , hươu vượn! Lời gì cũng dám miệng, để thấy thì thể thống gì!" Cao Văn gỡ tay Thẩm Chiếu Nguyệt khỏi , ánh mắt trừng cô vẻ đồng tình, nhưng khóe miệng cong lên bán cảm xúc thật sự của bà.

 

"Giữa ban ngày ban mặt, ở chốn đông mà cứ ôm ấp, đều là bác sĩ cả , chẳng chín chắn chút nào, để bệnh nhân thấy thì còn dáng vẻ gì nữa!"

 

Thẩm Chiếu Nguyệt nịnh nọt với Cao Văn: "Tại em tin nên kích động quá mà! Em đảm bảo với chị, Viện trưởng Cao, tuyệt đối sẽ ạ!"

 

Cao Văn bất lực ấn nhẹ trán cô. Đừng Thẩm Chiếu Nguyệt miệng thì , bảo dám, chứ Cao Văn dám cá là tới tin vui, cô nàng dám ôm cổ bà hét lên "yêu chị" cho mà xem. Không hổ danh là tiểu thư nhà tư bản từ Thượng Hải đến, gan cũng lớn thật.

 

Cao Văn ho nhẹ một tiếng, chuyện chính: "Em tự tìm hai khai hoang, để chị gọi mấy lính trẻ đến giúp?"

 

Thẩm Chiếu Nguyệt cẩn thận cất kỹ văn bản, với Cao Văn: "Em tự tìm hai thử , nếu xuể thì lúc đó phiền Viện trưởng Cao tìm mấy lính đến giúp nhé!"

 

Nói xong, Thẩm Chiếu Nguyệt liền tìm mấy cô y tá trẻ mà cô trò chuyện lúc rảnh rỗi, rủ rê chuyện trồng thảo d.ư.ợ.c ở sân . Mấy cô y tá xong liền hào hứng theo Thẩm Chiếu Nguyệt để giúp đỡ.

 

Thuốc dùng trong trạm xá đều xin cấp từ bệnh viện quân khu cấp . Một khi gặp tình huống khẩn cấp, t.h.u.ố.c men điều về kịp thể gây nguy hiểm đến tính mạng các chiến sĩ. Giống như Văn Kình rắn c.ắ.n trúng độc hỗn hợp, trạm xá đủ huyết thanh kháng độc. Hiện tại Văn Kình xuất viện mà huyết thanh Cao Văn xin cấp vẫn chuyển về đến nơi.

 

nếu vườn t.h.u.ố.c thì sẽ khác, kể cả gặp tình huống khẩn cấp, trạm xá t.h.u.ố.c tây thì vẫn thể dùng t.h.u.ố.c nam hiệu quả trị liệu tương đương để thế.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-gia-tai-ga-cho-thu-truong/chuong-124.html.]

Cho nên việc trồng thảo d.ư.ợ.c ở bãi đất hoang trạm xá là tin vui đối với tất cả . Không chỉ cho trạm xá, mà đối với các chiến sĩ trong bộ đội, các gia đình quân nhân trong khu gia binh và cả dân làng quanh đó đều là chuyện .

 

Ngày thường trạm xá cũng quá bận rộn, thấy nhóm Thẩm Chiếu Nguyệt bãi đất hoang phía việc, những quân y và y tá rảnh rỗi khác cũng theo. Thẩm Chiếu Nguyệt giấu nghề, khi khai khẩn xong, chắc chắn cô sẽ giảng giải cho họ những kiến thức liên quan đến thảo d.ư.ợ.c sẽ trồng. Tuy khai hoang mệt, nhưng học kiến thức mới thì cũng đáng.

 

Trong trạm xá chỉ còn Liễu Tư Ngữ và Lâm Hiểu Mai là nhúc nhích.

 

Lâm Hiểu Mai đơn thuần là giúp cô tiểu thư nhà tư bản Thẩm Chiếu Nguyệt việc. Cô cảm thấy là công nhân giai cấp vô sản, thể cổ vũ cho khí thế kiêu ngạo của giai cấp tư bản.

 

Liễu Tư Ngữ thì nghĩ nhiều như , cô đơn thuần là tâm trạng. Hiện tại đầu óc cô chỉ nghĩ cách để chinh phục thành công Văn Kình, chẳng còn sức mà quan tâm khác. Hơn nữa trong mắt cô , Thẩm Chiếu Nguyệt chỉ là một nhân vật NPC (nhân vật phụ trong game) râu ria, càng đáng để cô lãng phí thời gian.

 

Vả chuyện sân khai hoang cũng là tự nguyện, nên Lâm Hiểu Mai cũng nghĩ nhiều, thấy Liễu Tư Ngữ thì chỉ cho rằng mấy hôm nay cô chăm sóc Văn Kình nên mệt.

 

Lâm Hiểu Mai rót cho Liễu Tư Ngữ một cốc nước ấm, bên trong thả một cục đường phèn: "Tư Ngữ, chị pha nước đường cho em , em mau uống một chút ."

 

Liễu Tư Ngữ nhét tay cốc nước nóng hổi, ấm truyền qua lớp vỏ ca tráng men kéo suy nghĩ của cô trở về thực tại.

 

Liễu Tư Ngữ cảm kích với Lâm Hiểu Mai: "Cảm ơn chị Hiểu Mai, lúc chỉ chị là còn quan tâm em."

 

Nói xong, cô cúi đầu uống một ngụm. Mang tiếng là nước đường nhưng Lâm Hiểu Mai chỉ thả một cục đường phèn bé xíu, tan mà nước nhạt toẹt chẳng vị ngọt gì. Lâm Hiểu Mai Liễu Tư Ngữ đang thầm chê bai cô keo kiệt, đến cục đường phèn cũng nỡ cho nhiều. Bản Lâm Hiểu Mai cũng thèm một ngụm nước đường phèn lắm, ngày thường cô nỡ ăn.

 

Thấy nụ gượng gạo của Liễu Tư Ngữ, Lâm Hiểu Mai giục cô nghỉ: "Mấy hôm nay em túc trực ngày đêm bên giường bệnh Đoàn trưởng Văn, chắc nghỉ ngơi t.ử tế đúng ? Tranh thủ lúc vắng , em mau chợp mắt một lát , chị trông cho."

 

Nói Lâm Hiểu Mai đưa tay về phía cái ca tráng men trong tay Liễu Tư Ngữ.

 

Liễu Tư Ngữ thấu ý đồ của Lâm Hiểu Mai. Ngay khi tay Lâm Hiểu Mai sắp chạm chiếc ca, cô đột ngột nâng tay lên uống một ngụm lớn.

 

"Em mệt, em cũng ." Liễu Tư Ngữ nghiêng mặt 45 độ trời, bày vẻ u buồn: "Anh Văn Kình bảo hưởng đặc quyền, cho em chăm sóc ."

 

Lâm Hiểu Mai cốc nước đường uống vơi một nửa, tiếc đứt ruột, chẳng rõ Liễu Tư Ngữ gì: "Ý gì cơ?"

 

Liễu Tư Ngữ nhếch mép bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu: "Thực Văn Kình đúng, hai bọn em chẳng quan hệ gì, em cứ túc trực bên cạnh chăm sóc, còn mặc quần áo, đút cơm, bôi t.h.u.ố.c cho , truyền ngoài thì ảnh hưởng danh tiếng của em."

 

Lâm Hiểu Mai vốn đang tiếc rẻ cốc nước đường, xong lời thì trợn mắt kinh ngạc: "Em lau , quần áo cho Đoàn trưởng Văn á? Thế mà chịu trách nhiệm với em? Thế mới thực sự là hỏng thanh danh của em đấy!"

 

Liễu Tư Ngữ đáp, chỉ cúi đầu uống nước.

 

 

Loading...