Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 125
Cập nhật lúc: 2025-12-18 13:23:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy rằng sờ soạng cơ thể là Văn Kình, chịu thiệt là cô , nhưng Liễu Tư Ngữ cũng định sửa logic của Lâm Hiểu Mai.
Lâm Hiểu Mai lập tức hóa thành sứ giả công lý: "Không , chúng tìm lãnh đạo của Đoàn trưởng Văn chuyện, bắt cho em một lời giải thích!"
Liễu Tư Ngữ kéo tay áo Lâm Hiểu Mai, khẽ lắc đầu: "Đừng kích động chị Hiểu Mai, lẽ ngay từ đầu là do em hiểu lầm ý . Anh Văn Kình thương, là bệnh nhân của trạm xá chúng , em chăm sóc là trách nhiệm công việc, em thể đòi hỏi giải thích gì chứ?"
Lâm Hiểu Mai trừng mắt Liễu Tư Ngữ với vẻ "tiếc rèn sắt thành thép": "Em đúng là tính tình quá mềm yếu! Cái gì gọi là hiểu lầm? Trước đây Đoàn trưởng Văn thiếu việc đưa đồ ăn cho em, hôm nay quả trứng gà, ngày mai cái bánh bao thịt. Anh ăn no rửng mỡ tiền nhiều chỗ tiêu? Rõ ràng là ý với em mới đưa đồ ăn, nếu chẳng thấy đưa cho khác? Bây giờ mới nhớ sợ ảnh hưởng thanh danh em , thế lúc đưa trứng gà cái gì?"
Liễu Tư Ngữ bày bộ dạng oan ức gã đàn ông tồi tệ phụ bạc, khẽ: "Chị Hiểu Mai, chuyện cũ đừng nhắc nữa. Truyền ngoài chỉ ảnh hưởng thanh danh em, mà thanh danh Văn Kình cũng ."
Lâm Hiểu Mai giận sôi : "Đã đến nước mà em còn lo cho thanh danh của !"
Liễu Tư Ngữ đặt ca tráng men xuống ngoài: "Thôi chuyện nữa, chị Hiểu Mai, chúng cũng sân xem , giúp gì đó."
Lâm Hiểu Mai theo Liễu Tư Ngữ. Cô liếc chút nước đường ít ỏi còn trong ca, thấy tiếc của. Cục đường phèn của cô ! Lâm Hiểu Mai vội vàng rót thêm hơn nửa cốc nước , hút sùm sụp thứ nước đường nhạt toẹt cho đến tận giờ tan tầm.
Chập tối, bận rộn cả ngày ở sân , Thẩm Chiếu Nguyệt chuẩn tan về nhà. Cô cởi áo blouse trắng treo lên thì thấy Văn Kình tới.
Liễu Tư Ngữ thấy Văn Kình lập tức tỉnh cả , vội vàng tiến lên bắt chuyện: "Anh Văn Kình, đột nhiên đến đây? Có trong chỗ nào khỏe ?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Văn Kình Liễu Tư Ngữ nhiệt tình thái quá, cố tình giữ cách, chào hỏi cô một cách chừng mực tìm Thẩm Chiếu Nguyệt.
Thẩm Chiếu Nguyệt đeo chiếc túi xách nhỏ lên, Văn Kình đang ở cửa: "Tìm ?"
Văn Kình gật đầu. Còn kịp mở miệng, thấy Thẩm Chiếu Nguyệt chìa tay , cái bộ dạng định bắt mạch cho .
Văn Kình vội vàng mở miệng, ngượng ngập : " khỏe lắm, cần bắt mạch. đến tìm cô là vì ông nội bảo đến gọi cô về nhà ăn cơm."
Thẩm Chiếu Nguyệt nhớ chuyện đêm qua Văn Yến Tây dặn cô sang nhà bác Khải Dân ăn cơm, nên gì, cùng Văn Kình.
Liễu Tư Ngữ bóng lưng họ rời , đột nhiên trong đầu vang lên âm thanh máy móc báo độ thiện cảm giảm xuống.
"???" Liễu Tư Ngữ mềm nhũn chân, suýt nữa vững.
Cô sắp cái thông báo trừ điểm thiện cảm bất thình lình cho phát điên. Rõ ràng cô chẳng gì cả, ngay cả việc chủ động chào hỏi Văn Kình cũng là xuất phát từ bản năng công việc. Thấy Văn Kình lạnh nhạt xa cách, cô còn "mặt dày mày dạn" bám lấy nữa, tại độ thiện cảm vẫn cứ giảm?
Cái hệ thống rác rưởi phế vật , đến thời khắc mấu chốt , hố cô đấy chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-gia-tai-ga-cho-thu-truong/chuong-125.html.]
Lâm Hiểu Mai lưng Liễu Tư Ngữ, Văn Kình và Thẩm Chiếu Nguyệt cùng rời , mày nhíu chặt đến mức kẹp c.h.ế.t con ruồi: "Cái cô tiểu thư nhà tư bản thế? Chẳng cô kết hôn ? Đã chồng còn gần gũi với đàn ông khác như thế?"
Sắc mặt Liễu Tư Ngữ cực kỳ khó coi, giọng cũng nhẹ bẫng: "Chị Hiểu Mai, chị đừng nữa."
Lâm Hiểu Mai thấy sắc mặt Liễu Tư Ngữ , tưởng cô đau lòng vì Văn Kình, liền an ủi: "Tư Ngữ, em đừng buồn. Trên đời chỉ mỗi Văn Kình là đàn ông, đàn ông còn nhiều lắm! Em xinh , năng lực, chắc chắn sẽ tìm hơn Đoàn trưởng Văn!"
Liễu Tư Ngữ đút hai tay trong túi áo blouse trắng nắm chặt thành quyền, mặt tái nhợt : "Chị Hiểu Mai, chị hiểu lầm em gái Thẩm , cô là thím út của Văn Kình."
Lâm Hiểu Mai vốn bất mãn với vẻ quyến rũ của Thẩm Chiếu Nguyệt, Liễu Tư Ngữ giải thích xong thì chỉ cho rằng cô vẫn buông bỏ Văn Kình.
Lâm Hiểu Mai giở giọng thuyết giáo bình phẩm về Thẩm Chiếu Nguyệt: "Thế thì cô càng giữ cách với Đoàn trưởng Văn! Nếu lỡ truyền lời tiếng , chỉ hỏng thanh danh Đoàn trưởng Văn mà còn ảnh hưởng đến chú và gia đình ."
Trong đầu Liễu Tư Ngữ giờ là chuyện độ thiện cảm giảm sút, chẳng còn tâm trí mà ứng phó với Lâm Hiểu Mai. Lâm Hiểu Mai thấy Liễu Tư Ngữ thất hồn lạc phách bỏ , trong lòng ghi thù Thẩm Chiếu Nguyệt thêm một món.
Văn Kình hề Liễu Tư Ngữ suýt phát điên chỉ vì thái độ lạnh nhạt của .
Thẩm Chiếu Nguyệt cũng chẳng Lâm Hiểu Mai gán cho cái mác "lẳng lơ". Cô đang nghĩ tối nay Văn Yến Tây nhà, cô thể biệt thự gian ngủ một giấc ngon lành.
Trên đường về nhà, Văn Kình nhiều trộm liếc Thẩm Chiếu Nguyệt. Anh gì đó với cô, nhưng mấy mở miệng .
Văn Kình phát hiện hình như và Thẩm Chiếu Nguyệt chẳng chủ đề chung nào. Anh gãi đầu hổ, thôi thì gì để thì im lặng, kẻo lỡ mồm sai chọc cô tiểu thư nhà tư bản nổi giận, chỉ cô chèn ép mà về nhà còn ông nội tẩn cho một trận.
Thẩm Chiếu Nguyệt cũng cảm thấy chẳng gì để với tên nhóc con Văn Kình . Tuy Văn Kình giờ nhảy nhót, giọng vang sảng, nhưng dù cũng mới khỏi trúng độc. Thẩm Chiếu Nguyệt sợ ngứa mồm kháy vài câu tức đến phát bệnh, thế thì công sức cứu chữa đây coi như đổ sông đổ biển ?
Thẩm Chiếu Nguyệt chẳng thích chút nào cái cuộc sống " công ăn lương" tăng ca thức đêm chăm sóc bệnh nhân ở trạm xá.
Cũng may đường từ trạm xá về khu gia binh xa lắm, hai đẩy cửa, kẻ bước nhà.
Vừa cửa, Thẩm Chiếu Nguyệt cất giọng nhẹ nhàng chào Văn Khải Dân: "Bác cả, cháu đến ạ."
Văn Khải Dân thấy Thẩm Chiếu Nguyệt liền nở nụ hiền từ, giọng điệu chuyện cũng cứng nhắc như khi với Văn Kình: "Nguyệt Nguyệt đến đấy ! Cơm nước chuẩn xong cả , cháu rửa tay xong là ăn ngay! Bác cũng cháu thích ăn gì, nên bảo mỗi thứ chuẩn một ít. Nhà bác cũng như nhà cháu, đừng khách sáo với bác nhé!"
Trước khi Thẩm Chiếu Nguyệt đến, Văn Khải Dân Văn Kình còn thấy thuận mắt đôi chút, dù cũng là con cháu nhà họ Văn. từ khi Thẩm Chiếu Nguyệt xuất hiện, Văn Khải Dân càng thấy thằng cháu đích tôn chả tích sự gì, vẫn cứ là cô con gái nhỏ xinh xắn, ngoan ngoãn, chuyện dễ , dỗ vui vẻ như Thẩm Chiếu Nguyệt mới đáng yêu. Muốn cái thằng nhãi ranh gì cơ chứ, ngoài việc nhảy nhót lung tung như khỉ và mở mồm là chọc tức c.h.ế.t thì chẳng cái nết gì.
Thẩm Chiếu Nguyệt tít mắt, giọng ngọt ngào: "Thế thì cháu khách sáo với bác cả nha!"