Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-12-18 13:59:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Tư Ngữ từ xa bóng lưng sóng đôi của hai về phía nhà ăn, răng vô thức c.ắ.n chặt môi . Cô gần như thể tưởng tượng nụ ngây thơ mà giả tạo của Thẩm Chiếu Nguyệt khi bên cạnh Văn Yến Tây.

 

Hệ thống thông báo: [Nhân vật mục tiêu Văn Yến Tây kể bộ chuyện ngài tìm hôm qua cho Thẩm Chiếu Nguyệt.]

 

Giọng điện t.ử lạnh lẽo vang lên trong đầu khiến Liễu Tư Ngữ nắm chặt tay, móng tay cắm sâu lòng bàn tay. Cô ngờ Văn Yến Tây trung thành với Thẩm Chiếu Nguyệt đến mức độ - ngay cả chuyện nhỏ nhặt như phụ nữ khác tìm cũng báo cáo một năm một mười.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Sự thẳng thắn gần như ngu trung khiến cô bực bội ghen tị. Thẩm Chiếu Nguyệt chỉ là một NPC, dựa cái gì mà đàn ông như ?

 

"Thật nực ." Liễu Tư Ngữ lầm bầm, bỏ , bước chân dẫm mạnh xuống đất để trút bỏ sự cam lòng.

 

...

 

Khi Thẩm Chiếu Nguyệt bước nhà ăn, bên trong ồn ào tiếng . Cô kiễng chân quanh, liếc mắt liền thấy Văn Kình. Văn Kình lấy cơm xong, hộp cơm xếp ngay ngắn một món mặn hai món chay, đang tìm chỗ .

 

"Văn Kình!" Cô chạy chậm tới, rạng rỡ.

 

Văn Kình ngẩng lên, mắt thoáng ngạc nhiên cũng : "Sao giờ cô mới đến ăn?"

 

" bận bệnh án nên đến muộn." Cô đáp tự nhiên, mắt cong cong, "À đúng , giúp bọn giữ chỗ ? với chú út lấy cơm xong sẽ qua ngay."

 

"......" Nụ Văn Kình cứng . Đây là coi là công cụ giữ chỗ ? Anh từ chối nhưng vẫn gật đầu: "Được, hai nhanh , thức ăn còn nhiều ."

 

"Cảm ơn nhé!" Cô , đuôi tóc ngựa vẽ một đường cong vui vẻ trung, hề nhận tâm trạng của .

 

Văn Kình theo bóng lưng cô, khẽ thở dài. Anh tìm một bàn bốn , lặng lẽ đẩy hộp cơm của sang bên, chừa hai chỗ trống, ánh mắt vô thức dõi theo cô trong hàng . Vài đồng đội xung quanh tò mò , giả vờ thấy.

 

Lát , Thẩm Chiếu Nguyệt và Văn Yến Tây bưng khay cơm tới.

 

Văn Yến Tây thấy Văn Kình thì ngạc nhiên nhướng mày, ân cần kéo ghế cho vợ hỏi: "Sao ở đây?"

 

"Thì... cháu cũng ăn cơm chứ!" Văn Kình bực dọc lầm bầm, mắt đảo qua đảo giữa hai , "Lúc nhờ giữ chỗ thì tươi đón chào, giữ thì qua cầu rút ván."

 

Văn Yến Tây sớt một nửa cơm trong bát vợ sang bát , bỗng nhiên : "Thực cần cố ý giữ chỗ cho bọn , xem đằng chẳng còn mấy chỗ trống ?"

 

Văn Kình cạn lời, chỉ trợn trắng mắt với ông chú: "Vậy hai qua đó giờ vẫn kịp đấy."

 

Văn Yến Tây vỗ vai cháu trai: "Cảm ơn nhé."

 

Thẩm Chiếu Nguyệt chờ cầm đũa lên, gắp miếng cá kho bỏ bát chồng: "Mau nếm thử , hôm nay nhà ăn cá kho ngon lắm."

 

Văn Yến Tây cô dịu dàng: "Em tự ăn nhiều , bận rộn cả buổi sáng chắc đói ."

 

Sự tương tác tự nhiên và mật của hai khiến Văn Kình thấy khó chịu, cúi đầu lẳng lặng ăn, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của .

 

Thẩm Chiếu Nguyệt rõ ràng định bỏ qua .

 

"Văn Kình, chú út bảo để phù rể, cần bọn giúp chuẩn ?" Cô nuốt miếng cơm, quan tâm hỏi, "Có cần may cho hai bộ quần áo mới ?"

 

Văn Kình lắc đầu: "Không cần phiền thế, quần áo ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-gia-tai-ga-cho-thu-truong/chuong-161.html.]

 

"Anh đừng khách sáo với bọn nhé." Cô chân thành .

 

Văn Kình bỗng thấy cá kho trong bát mất ngon, giọng nghẹn: "... khách sáo thật mà, cần gì sẽ bảo chú út."

 

Văn Yến Tây cháu một cái, giúp từ chối: "Cậu cứ lo quần áo của , đồ mặc hôm cưới sẽ lo cho Văn Kình."

 

"À." Thấy chồng chuẩn , cô thêm nữa.

 

Ba ăn chuyện, khí dần trở nên hài hòa. sự hài hòa kéo dài bao lâu thì một vị khách mời phá vỡ.

 

" thể đây ?"

 

Liễu Tư Ngữ cạnh bàn họ từ lúc nào, mặt treo nụ tính toán kỹ lưỡng cùng vẻ nhu nhược, rụt rè Văn Yến Tây.

 

Văn Yến Tây nhíu mày, đáp.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt thì lịch sự gật đầu: "Ồ, y tá Liễu, chị cũng đến ăn cơm , đây, chỗ ." Nói cô đưa tay đỡ lấy hộp cơm của Liễu Tư Ngữ đặt lên bàn.

 

Liễu Tư Ngữ liếc trộm sắc mặt Văn Yến Tây, giọng õng ẹo: "Thế ... lắm ?"

 

Thẩm Chiếu Nguyệt lấy khăn tay lau miệng, mắt lóe lên tia tinh quái: "Có gì mà ? Bàn ăn nhà ăn của riêng chúng , ai chẳng ."

 

Nghe , Liễu Tư Ngữ thở phào nhẹ nhõm, mỉm với cô: " cứ tưởng vì mấy hôm quan tâm Đoàn trưởng Văn vài câu em gái Thẩm hiểu lầm, sẽ thèm để ý đến nữa chứ!"

 

"Sao thế ?" Cô nhếch môi. Không để ý đến chị thì bỏ bột ngứa, cho chị uống t.h.u.ố.c xổ ?

 

Liễu Tư Ngữ vẻ chị gái tri kỷ khuyên nhủ: "Thực em gái Thẩm nên vui vì tìm đối tượng ưu tú như Đoàn trưởng Văn. Nhiều quan tâm chứng tỏ sự ưu tú của ai cũng thấy rõ. Nếu nữ đồng chí nào thích thì chẳng chứng tỏ vấn đề ?"

 

Đừng Thẩm Chiếu Nguyệt thích cái lý lẽ ngược đời , đến cả hai đàn ông xong cũng thấy khó chịu. Từ bao giờ sự ưu tú của đàn ông chứng minh bằng lượng theo đuổi thế?

 

Nghe giọng điệu " xanh" của ả, ánh mắt cô lạnh dần. Chạy đến đây PUA (thao túng tâm lý) cô ? Cũng xem đủ tư cách .

 

Cô gấp khăn tay bỏ túi, bất ngờ dậy: "Y tá Liễu đây ăn , dù chúng cũng ăn xong , nhường chỗ cho chị đấy."

 

Nụ mặt Liễu Tư Ngữ cứng , suýt giữ . Cô hộp cơm còn thừa hai miếng của Thẩm Chiếu Nguyệt, nhắc nhở: "Nhà ăn chúng giám sát viên đấy, ai mà lãng phí lương thực..."

 

Chưa hết câu, cô thấy Văn Yến Tây bưng hộp cơm của vợ lên, lùa hai cái là hết sạch chỗ thức ăn thừa. Không chỉ bát Thẩm Chiếu Nguyệt sạch trơn, mà bát của hai chú cháu họ Văn cũng xử lý xong trong lúc cô chuyện.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt chắp tay lưng , hai chú cháu Văn gia động tác thống nhất đến kỳ lạ, mỗi cầm hộp cơm theo cô rời khỏi nhà ăn.

 

Liễu Tư Ngữ lúc mới nhận Thẩm Chiếu Nguyệt chơi xỏ. Cô lạnh lùng theo bóng họ, đôi đũa trong tay bóp đến biến dạng.

 

"Hệ thống, đ.á.n.h giá tính khả thi của việc công lược Văn Yến Tây." Cô thầm niệm trong đầu.

 

Hệ thống: [Đang đ.á.n.h giá... Độ trung thành của nhân vật mục tiêu với Thẩm Chiếu Nguyệt vượt quá mong đợi, đề nghị đổi mục tiêu hoặc áp dụng ngay chiến lược cấp tiến hơn.]

 

Liễu Tư Ngữ đăm chiêu bóng lưng Văn Kình, khóe miệng nhếch lên nụ thâm sâu: "Chiến lược cấp tiến hơn? Nghe thú vị đấy, xem nào."

 

 

Loading...