Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 2: Cướp lại chiếc vòng tổ truyền
Cập nhật lúc: 2025-12-18 07:20:00
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thẩm Chiếu Nguyệt!"
Lưu Thanh Thanh chật vật bệt cầu thang, bộ mặt dữ tợn, đôi mắt trừng trừng Thẩm Chiếu Nguyệt mà gào thét. Con tiện nhân dám chứ? Có nó quên mất hiện tại đây là nhà họ Lưu, Thẩm Chiếu Nguyệt nó mới là ngoài? Nếu chọc điên cô , cô sẽ bảo bố tống cổ nó cải tạo ở vùng Tây Bắc!
Bốn năm nay Lưu Thanh Thanh đón về căn nhà , từ hầu đến hàng xóm xung quanh, ai là cung kính với cô . Hôm nay Thẩm Chiếu Nguyệt tát mắng là "ngu", cô sắp tức điên !
Càng nghĩ càng nghẹn, ánh mắt châm chọc của Thẩm Chiếu Nguyệt, Lưu Thanh Thanh tức chịu nổi, định dậy lao cấu xé. mới nhổm dậy, mắt cá chân liền truyền đến cơn đau thấu tim.
"A —" Lưu Thanh Thanh đau đớn kêu lên, ngã xuống. Khuôn mặt bảo dưỡng tỉ mỉ giờ phút vặn vẹo vì đau đớn, má trái còn in rõ dấu tay dính m.á.u trông cực kỳ dữ tợn.
"Thanh Thanh!" Tào Tĩnh thấy thế vội vàng tiến lên đỡ con gái, đồng thời quên sang trừng mắt Thẩm Chiếu Nguyệt đầy hung tợn: "Đồ súc sinh, mày dám đ.á.n.h chị mày, đợi ba mày về, mày c.h.ế.t chắc !"
Tào Tĩnh vì lấy lòng ông cụ Thẩm nên gửi con gái về quê nuôi, bản chăm sóc con của đàn bà khác, còn giả bộ yêu thương lắm. Vốn dĩ chồng cưới khác phiền, bà còn hầu hạ Thẩm Chiếu Nguyệt suốt mười bốn năm! Nghĩ mà thấy ghê tởm!
Thẩm Chiếu Nguyệt bậc thang, lạnh lùng hai con họ. Lòng bàn tay của cô vẫn còn dính vết m.á.u từ vết thương gáy. Cô nhẹ nhàng vẩy tay, những giọt m.á.u b.ắ.n lên tay vịn cầu thang chạm khắc kiểu Âu tinh xảo.
"Mẹ... chân con!" Lưu Thanh Thanh đau đến chảy nước mắt, bám lấy tay mãi mới dậy . ngay đó, cô liền sang Thẩm Chiếu Nguyệt đầy oán độc, giương nanh múa vuốt gào lên: "Con g.i.ế.c nó! Con nhất định g.i.ế.c nó!"
"Thanh Thanh, chờ ba con về sẽ tha cho con tiện nhân !" Tào Tĩnh vội vàng giữ con , kiểm tra mắt cá chân thương của Lưu Thanh Thanh . Cổ chân vốn trắng trẻo lắm giờ sưng vù lên một cục đỏ ửng, khiến Tào Tĩnh đau lòng thôi.
"Thẩm Chiếu Nguyệt, mày..." Tào Tĩnh bực bội ngẩng đầu định c.h.ử.i tiếp thì ngoài cửa lớn đột nhiên truyền đến tiếng chìa khóa vặn lạch cạch. Cả ba đồng thời đầu , thấy Lưu Hoành Dương từ bên ngoài . Hắn mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn thẳng thớm, tóc chải ngược bóng loáng, trông giống hệt một thương nhân đắn. Ai thể ngờ rằng đàn ông vẻ ngoài đạo mạo lưng biển thủ gần hết tài sản của nhà vợ quá cố?
"Có chuyện gì thế? Từ xa thấy tiếng mấy cãi ." Lưu Hoành Dương cửa, thấy cảnh tượng hỗn loạn trong nhà thì nhíu mày, ánh mắt vui quét qua ba , cuối cùng dừng Thẩm Chiếu Nguyệt.
"Ba!" Nhìn thấy đến, Lưu Thanh Thanh mừng rỡ trong lòng, lập tức đổi sắc mặt, nước mắt tuôn rơi như mưa: "Chiếu Nguyệt nó đ.á.n.h con... Ba mặt con , nó còn đ.á.n.h cả nữa!"
Lưu Hoành Dương đầu sang, lúc mới để ý thấy mặt vợ con đều in dấu tay máu, mắt cá chân Lưu Thanh Thanh cũng sưng vù. Hắn giật hoảng sợ, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, bước nhanh về phía .
Nhìn thấy bộ dạng đó của gã cha tệ bạc, bộ não Thẩm Chiếu Nguyệt cũng nhanh chóng nhảy . Không đợi Lưu Hoành Dương mở miệng, cô giành một bước, hốc mắt đỏ hoe, run rẩy, giọng nghẹn ngào đầy oan ức, trông thật đáng thương.
"Ba... Chị , chị cướp chiếc vòng tay bà ngoại để cho con, con cho, chị liền đẩy con xuống cầu thang." Nói cô xoay , để Lưu Hoành Dương thấy vết thương gáy: "Con đập đầu góc bàn, chảy nhiều m.á.u lắm... Ngất một lúc, tỉnh thì thấy họ vẫn đang mắng c.h.ử.i con..."
Lưu Hoành Dương thấy vết m.á.u gáy cô, đồng t.ử co . Những lời định trách mắng Thẩm Chiếu Nguyệt cứng ngay trong họng. Tuy thích đứa con gái , nhưng thời điểm nhạy cảm , nếu xảy án mạng thì sẽ ảnh hưởng lớn đến kế hoạch của ...
Hắn sang Lưu Thanh Thanh, ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng: "Thanh Thanh, mấy hôm ba dặn con thế nào?" Đã bao nhiêu , việc kín đáo! Không chỉ bên ngoài kín tiếng mà trong nhà cũng . Bọn họ là nhà tư bản, đang nơi đầu sóng ngọn gió, lúc mà nội bộ lục đục thì chẳng gì . Đừng Thẩm Chiếu Nguyệt ngày thường im lặng tiếng, con thỏ ép quá cũng c.ắ.n , huống hồ bốn năm nay Lưu Thanh Thanh đối xử với nó thế nào cũng thấy rõ. Nhỡ chọc nó điên lên, nó đòi đồng quy vu tận thì ...
"Con... con..." Lưu Thanh Thanh đến mức chột , ánh mắt khỏi lảng tránh. Cô đúng là đẩy Thẩm Chiếu Nguyệt, cũng thực sự chiếc vòng tay , nhưng cô ngờ Thẩm Chiếu Nguyệt ngày thường nhẫn nhục chịu đựng hôm nay dám phản kháng, càng ngờ nó mách lẻo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-gia-tai-ga-cho-thu-truong/chuong-2-cuop-lai-chiec-vong-to-truyen.html.]
"Lão Lưu," Tào Tĩnh thấy tình thế , đảo mắt vội chen : "Thanh Thanh chỉ xem cái vòng tay một chút thôi, Chiếu Nguyệt liền tay đ.á.n.h . Ông xem nó đ.á.n.h mặt Thanh Thanh , còn cả mặt nữa..."
Thẩm Chiếu Nguyệt Tào Tĩnh, vẻ mặt càng thêm tủi , giọng càng nhỏ nhẹ: " đó là di vật bà ngoại đưa cho con lúc lâm chung..." Ngay đó, cô Lưu Thanh Thanh đầy ẩn ý: "Chị còn bảo ba đưa con về nông thôn, mấy món trang sức con dùng , để hết cho chị ..."
"..." Nghe đến chuyện về nông thôn, sắc mặt Lưu Hoành Dương biến đổi. Hắn đúng là định đưa Thẩm Chiếu Nguyệt về quê, còn thì mang theo Tào Tĩnh và Lưu Thanh Thanh vượt biên sang Hương Giang. Lúc Thẩm Chiếu Nguyệt nhắc đến chuyện , nếu nó phối hợp thì dễ sinh chuyện rắc rối.
"Hồ đồ!" Hắn sa sầm mặt mày, mắng Lưu Thanh Thanh, "Đó là đồ của em con, còn mau trả cho nó!"
"Ba?" Lưu Thanh Thanh dám tin trừng lớn mắt: "Rõ ràng là nó đ.á.n.h bọn con, ba mặt con ! Còn chân con nữa! Đều là do nó..."
"Đủ !" Lưu Hoành Dương cao giọng, "Trả vòng tay cho em con về phòng ngay! Lúc còn gây chuyện, còn chê đủ loạn ?"
Lưu Thanh Thanh tủi nước mắt ngắn dài, mà Thẩm Chiếu Nguyệt cố tình đúng lúc nhẹ nhàng lắc lắc chiếc vòng ngọc cướp .
"Mày!" Lưu Thanh Thanh phẫn hận dậm chân, động tới chỗ chân đau, nhe răng trợn mắt: "A — Hừ! Đồ dính m.á.u đen đủi, cho tao tao còn chẳng thèm!"
Thẩm Chiếu Nguyệt cong mắt , ngón tay lơ đãng quệt qua vết m.á.u dính đó, Lưu Hoành Dương với vẻ đáng thương. "Vậy nên ba , ba thực sự đưa con về nông thôn ?"
"Cái ..." Lưu Hoành Dương nhướng mày, đáy mắt hiện lên vài phần mất kiên nhẫn: "Hiện tại tình thế bắt buộc, con cứ về quê tránh đầu sóng ngọn gió , đợi ba sắp xếp xong sẽ đón con về."
"Vâng ạ." Thẩm Chiếu Nguyệt cúi đầu, che vẻ lạnh lẽo trong mắt. Trong nguyên tác, Lưu Hoành Dương mang theo bộ gia sản cùng vợ con trốn sang Hương Giang, nào nguyên chủ khi về quê thì hồng nhan bạc mệnh?
"Vậy cảm ơn ba." Thẩm Chiếu Nguyệt giả bộ ngoan ngoãn đáp, tay nắm chặt chiếc vòng ngọc. Cô xuyên qua đây chắc chắn là rời xa cái gia đình hãm tài , nhưng tuyệt đối thể theo sự sắp đặt trong nguyên tác !
Lưu Hoành Dương lúc mới hài lòng gật đầu, sang Tào Tĩnh và Lưu Thanh Thanh: "Hai các bà, thời gian an phận một chút, đừng gây chuyện cho !" Nói xong bước nhanh về phía thư phòng, bóng lưng toát lên vẻ vui.
Tào Tĩnh đỡ Lưu Thanh Thanh, khi ngang qua Thẩm Chiếu Nguyệt liền hạ giọng : "Con tiện nhân , đừng tưởng thế là xong... Những ngày tháng về quê của mày sẽ dễ chịu !"
Thẩm Chiếu Nguyệt mỉm đáp trả, mới giơ tay lên dọa hai sợ hãi rảo bước nhanh hơn.
Trở về phòng , Thẩm Chiếu Nguyệt khóa cửa , thở phào một . Cô mở lòng bàn tay , chiếc vòng ngọc xanh biếc ánh đèn phát thứ ánh sáng kỳ dị, vết m.á.u bên thế mà thấm trong ngọc, hình thành vài tia vân đỏ sẫm.
"Đây là bàn tay vàng của Lưu Thanh Thanh trong truyện?" Thẩm Chiếu Nguyệt chiếc vòng thì thầm, ngón tay vô thức chà xát lên vòng ngọc: "Làm để mở gian nhỉ?" Cô nhớ nhiều tiểu thuyết đều nhỏ m.á.u nhận chủ, vô tình vòng dính m.á.u nhưng chẳng gì xảy cả. Cô thử dùng ngón tay dính m.á.u vẽ vòng tròn lên ngọc, vẫn phản ứng.
"Chẳng lẽ niệm thần chú?" Thẩm Chiếu Nguyệt suy nghĩ một chút, "Úm ba la xì bùa?" Vòng tay: "..." "Vừng ơi mở ? Dưa hấu mở cửa? Cà tím mở cửa?" Vòng tay: "..." Vẫn im lìm phản ứng.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Thôi bỏ , xử lý vết thương . Vòng ngọc ở trong tay thì khối thời gian để nghiên cứu." Thẩm Chiếu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài. Vết thương đầu tuy cầm m.á.u nhưng vẫn đau. Cô đến bàn trang điểm, gương kiểm tra. lúc , chiếc vòng ngọc đột nhiên trở nên nóng bỏng.