Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 20: Cái gã bám đuôi dê xồm kia không phải là đặc vụ đấy chứ?

Cập nhật lúc: 2025-12-18 07:20:18
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Ôi chao, bắt thế , là trộm đấy chứ?"

 

"Nhìn cái mặt lấm la lấm lét, chắc chắn là trộm , bắt lắm!"

 

"Mình ơi, mau xem hành lý xem mất gì ?"

 

Động tĩnh khiến ít hành khách trong khoang chạy xem náo nhiệt, còn kiễng chân chen lên , sợ bỏ lỡ màn kịch . phần lớn là vội vàng kiểm tra hành lý của . Lúc đang là đầu giờ chiều, nhiều đang mơ màng ngủ, nếu để trộm lợi dụng sơ hở thì gay go.

 

Khi gã thấp bé bắt, hành khách xung quanh bàn tán xôn xao, ít thở phào nhẹ nhõm vì đồ đạc vẫn còn nguyên.

 

"Đừng nữa, ơn nhường đường chút!" Hai đàn ông áp giải gã thấp bé về phía Thẩm Chiếu Nguyệt. Hành khách tuy hiểu chuyện gì nhưng cũng tự giác lùi sang hai bên nhường lối .

 

Gã thấp bé bẻ quặt tay lưng, mặt mũi bầm tím, khóe miệng rỉ máu, mắt sưng húp mở nổi, rõ ràng dạy cho một bài học nhớ đời, miệng còn rên rỉ vì đau.

 

"Đoàn trưởng, bắt ."

 

"Ừ."

 

Văn Yến Tây mặt về phía Thẩm Chiếu Nguyệt, bóng cao lớn che khuất cô. Hắn cúi đầu, đôi mắt sắc bén thẳng cô: "Phiền cô cũng theo chúng một chuyến, một việc cần hỏi cho rõ."

 

"Hả?"

 

Thẩm Chiếu Nguyệt trừng to mắt, khó tin lùi nửa bước: "Không chứ? Người cũng bắt , còn nghi ngờ ?"

 

Cô cảm thấy đúng là cái bông chịu đòn oan! Rõ ràng chỉ là một hành khách bình thường đến mức thể bình thường hơn, đến mặt gã còn rõ, lôi chuyện ?

 

Giọng Thẩm Chiếu Nguyệt mang vài phần tủi , ngón tay vô thức xoắn chặt vạt áo. Kiếp cô cũng từng , ở cái thời đại , một chút chuyện cỏn con cũng thể lôi đấu tố, nhẹ thì mắng chửi, nặng thì... cô dám nghĩ tiếp.

 

"Đồng chí, thật sự quen mà." Thẩm Chiếu Nguyệt cố giọng mềm mỏng, định tranh thủ thanh minh cho . Dù đàn ông mặt trông cũng giống kẻ lý lẽ.

 

Văn Yến Tây gì, chỉ nghiêng động tác "mời". Đường hàm căng chặt của ánh đèn mờ ảo của toa tàu trông càng thêm lạnh lùng, tỏa khí thế cho phép từ chối. Khí trường quá mạnh khiến hành khách xung quanh nín thở, mấy nhát gan còn lặng lẽ lùi về giường , chỉ dám ló đầu hóng chuyện.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt mím môi, thêm gì nữa.

 

"Được thôi." Đi thì , cây ngay sợ c.h.ế.t . Cô khoang lấy vali, đàn ông từng đỡ cô vẫn chằm chằm như sợ cô bỏ trốn. " là coi như nghi phạm thật..." Cô lầm bầm.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt vốn tưởng sẽ về toa của bọn họ, ngờ Văn Yến Tây dẫn cô xuyên qua hai toa tàu. Vì họ đang áp giải một nên hành khách đều tự giác nhường đường. Cuối cùng, họ dừng ở toa ăn.

 

Toa ăn vốn ồn ào náo nhiệt giờ vắng tanh một bóng . Không, còn hai mặc đồng phục an ninh đường sắt đang đợi sẵn. Thấy họ đến, hai nhân viên an ninh tiến lên, Văn Yến Tây dặn dò vài câu, họ liền áp giải gã thấp bé sang đầu toa ăn.

 

"Mời !" Một trong hai tham gia bắt giữ hiệu cho Thẩm Chiếu Nguyệt, giọng điệu cứng rắn.

 

"..." Thẩm Chiếu Nguyệt hành động thừa thãi nào, tìm cái bàn gần nhất xuống.

 

Người đàn ông khí thế bức xuống đối diện cô, những ngón tay thon dài đan đặt lên mặt bàn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-ca-gia-tai-ga-cho-thu-truong/chuong-20-cai-ga-bam-duoi-de-xom-kia-khong-phai-la-dac-vu-day-chu.html.]

"Nói ," Văn Yến Tây khom , ánh mắt sắc như chim ưng: "Cô và quan hệ gì?"

 

"Không quan hệ gì cả." Thẩm Chiếu Nguyệt thẳng lưng, thẳng mắt đối phương: " quen ."

 

Giọng cô rõ ràng và kiên định, vì thẹn với lương tâm nên cô trả lời chút do dự. Dù đàn ông mặt trông dữ, nhưng cô cảm nhận , thậm chí còn toát lên vẻ chính trực.

 

"Hắn chỉ là kẻ đến bắt chuyện quen, còn lén nhét tờ giấy cho , chắc là phương thức liên lạc gì đó?" Nói đến đây, cô nhíu mày. Lúc phát hiện tờ giấy cô chỉ lo đuổi theo, đó tờ giấy đàn ông lấy mất, đến giờ cô vẫn đó gì. Chi tiết khiến cô chột - lẽ tờ giấy đó thực sự vấn đề?

 

"Hắn còn hỏi Thượng Hải , cứ như quen lắm , cách bắt chuyện vụng về đến cực điểm!" Thẩm Chiếu Nguyệt nhanh hơn, mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ che giấu.

 

Tuy Thẩm Chiếu Nguyệt tỏ chân thành, nhưng sự vội vàng quá mức của cô khiến những mặt tin tưởng. Người đàn ông đối diện vẫn dùng ánh mắt sắc bén cô khiến cô nhất thời cảm thấy như đống lửa. Đặc biệt là khi cô xong, sự im lặng bao trùm khiến Thẩm Chiếu Nguyệt từng trải qua tình huống mím môi lo lắng.

 

Văn Yến Tây trầm ngâm một lát như đang suy tư, đó lấy tờ giấy vẫn cầm trong tay , nghiêm mặt đẩy đến mặt cô.

 

"Cô xem đó ."

 

Thẩm Chiếu Nguyệt nghi hoặc cầm lấy, mở thì thấy đó nguệch ngoạc ba con và hai chữ —— "7, 34, Nhà xí".

 

"?" Thẩm Chiếu Nguyệt ngớ : "Thế là ý gì?"

 

Văn Yến Tây trả lời, chỉ cô.

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Thẩm Chiếu Nguyệt để ý ánh mắt của , não bộ xoay chuyển suy đoán ý nghĩa nội dung tờ giấy.

 

"Không chứ?" Cô đột ngột ngẩng đầu, vẻ mặt đầy sự khó tin: "Cái gã bỉ ổi đó định hẹn nhà xí á? Đầu óc bệnh , dựa mà nghĩ sẽ đến đó?"

 

Nói đến đây, vì kích động nên giọng cô cao vút lên: "Hắn thấy tởm chứ thấy buồn nôn lắm , cái đồ bệnh hoạn!"

 

Vừa dứt lời, khí trong toa ăn như đông cứng . Mày Văn Yến Tây giật giật dữ dội.

 

"..." Cậu thanh niên đang ghi chép bên cạnh càng tệ hơn, cây bút máy tay rơi "cạch" xuống sàn, tiếng vang lanh lảnh trong gian tĩnh mịch.

 

Bị mấy chằm chằm đầy kinh ngạc, Thẩm Chiếu Nguyệt mới ý thức hét cái gì, ho khan hai tiếng chữa ngượng. Tai cô đỏ bừng, trong lòng c.h.ử.i rủa gã thấp bé đủ kiểu - Mẹ kiếp, ai bảo thập niên 70, 80 dân phong thuần phác, cái chơi còn bạo hơn cả thế kỷ 21!

 

"Cái đó... cô..." Cậu thanh niên ghi chép hồn. Cậu há miệng mấy như ai bóp cổ, mặt đỏ bừng, mãi mới nặn một câu trọn vẹn. Những "lời lẽ hổ báo" của Thẩm Chiếu Nguyệt đối với thanh niên mới lớn thực sự quá chấn động. Không cô gái trông văn tĩnh thế hiểu nhiều thế? Cậu hoảng loạn đẩy gọng kính, luống cuống tìm bút dự phòng, tai đỏ lựng lên.

 

"Ám hiệu tờ giấy rốt cuộc ý gì, nhất cô nên thành thật khai báo." Văn Yến Tây trầm giọng tiếp tục tra hỏi, đốt ngón tay gõ mạnh hai cái lên mặt bàn. Tuy nhiên nếu kỹ sẽ thấy vành tai đàn ông cũng thoáng nhiễm chút đỏ ửng.

 

Ám hiệu?

 

Thẩm Chiếu Nguyệt chú ý đến từ khóa . Nếu gã thấp bé chỉ là tên biến thái bình thường thì cô tra hỏi nghiêm ngặt thế . Cô lén quan sát thần sắc mấy đối diện - đàn ông ở giữa nhíu chặt mày, những khác cũng cô chằm chằm, cả toa ăn ngập tràn cảm giác căng thẳng nghẹt thở.

 

"Cái gã bám đuôi dê xồm , là... đặc vụ của địch đấy chứ?"

 

Ý nghĩ như tiếng sấm nổ tung trong đầu cô.

 

 

Loading...