Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 43: Yến Tây cũng biết chăm sóc người khác phết

Cập nhật lúc: 2025-12-18 07:45:32
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Nếu em thực sự , đợi báo cáo duyệt, sẽ cùng em thủ tục." Văn Yến Tây . Tuy tận mắt thấy Thẩm Chiếu Nguyệt chữa bệnh cứu , nhưng kỹ thuật châm cứu xuất thần nhập hóa của cô nếu dùng ở trạm y tế thì cũng là chuyện cho quân đội.

 

"Thật ạ?" Mắt Thẩm Chiếu Nguyệt sáng lên. Cô ôm hộp tiền chạy về phòng, váy ngủ bay bay theo bước chân: "Thế em chuẩn thật mới !" Thời gian xét duyệt còn dài, Thẩm Chiếu Nguyệt tính toán tranh thủ lúc chăm sóc đám thảo d.ư.ợ.c trong gian. Nếu trồng thảo d.ư.ợ.c , cô sẽ mang theo khi , coi như quà mắt trạm y tế!

 

Đến cửa phòng, Thẩm Chiếu Nguyệt đột nhiên dừng , : "Ngủ ngon nhé, chú út." Giọng ngọt ngào như tẩm mật.

 

"Ngủ ngon." Văn Yến Tây tại chỗ đáp , giọng trầm ấm.

 

Cửa phòng khép cái "cạch", phòng khách trở nên yên tĩnh. Nhìn chiếc áo may ô sofa, hiểu nhớ đến ấm từ đầu ngón tay cô, cảm giác tê dại khi chạm da thịt trỗi dậy trong lòng. Hắn day thái dương, nhưng cách nào cũng xua hình ảnh đôi mày thanh tú nhíu khi cô chăm chú châm cứu.

 

...

 

Hôm .

 

Cốc cốc cốc ——

 

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Chiếu Nguyệt. Cô mở cửa, thấy Văn Khải Dân bên ngoài thì sững . Xét theo quan hệ của ông ngoại nguyên chủ với Văn Khải Dân, cô nên gọi ông là 'ông'. nếu cô theo Văn Yến Tây thì gọi là bác cả. Hiện tại báo cáo kết hôn duyệt, gọi Tư lệnh vẫn là nhất.

 

"Tư lệnh, mời ngài ." Thẩm Chiếu Nguyệt vội nghiêng mời khách.

 

"Khỏi cần khách sáo." Văn Khải Dân xua tay, ánh mắt quét qua phòng khách sạch sẽ: "Trước đó cháu cắt đứt quan hệ với Thẩm gia, qua lấy giấy tờ đó để nộp lên thủ tục thẩm tra."

 

Công tác thẩm tra xong hơn nửa, giờ chỉ cần xác nhận chuyện cắt đứt quan hệ là thật thì vấn đề phận của Thẩm Chiếu Nguyệt coi như giải quyết xong.

 

"Vâng, ngài đợi một lát ạ." Thẩm Chiếu Nguyệt nhanh nhẹn rót chén nóng cho Văn Khải Dân: "Cháu lấy ngay đây."

 

Văn Khải Dân cũng ít khi tới chỗ Văn Yến Tây, vì nhà mà ở ký túc xá đơn vị. Ông đồ đạc xung quanh, chậc... Đồ đạc thì đấy nhưng đơn sơ quá. Ông Văn Yến Tây là đàn ông thô kệch, quen sống tuềnh toàng, nhưng giờ khác , đối tượng thì trong nhà cũng sắm sửa cho dáng chứ.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt phòng ngủ, nhanh đó bưng một phong bì giấy dầu , hai tay đưa cho Văn Khải Dân: "Tư lệnh, giấy tờ cắt đứt quan hệ đều ở đây ạ, còn cả tài liệu công chứng của đồn công an nữa."

 

"Ừ." Văn Khải Dân nhận phong bì, ánh mắt dừng Thẩm Chiếu Nguyệt. Mới mấy ngày gặp, sắc mặt cô bé hồng hào hơn hẳn, cái cằm nhọn gầy cũng tròn trịa hơn, cả như nụ hoa mưa xuân tưới tắm, tràn đầy sức sống.

 

"Thằng nhóc Yến Tây lạnh lùng thế thôi chứ chăm phết đấy." Văn Khải Dân cất tài liệu cặp, hiếm khi nở nụ , nếp nhăn đuôi mắt giãn . Ông vốn còn lo thằng cháu là khúc gỗ hiểu phong tình, giờ xem gặp ưng ý thì cây vạn tuế cũng nở hoa.

 

Thẩm Chiếu Nguyệt gật đầu: "Chú út đối với cháu lắm ạ." Hắn bắt cô việc nhà, cơm nước cũng tự tay , cô chỉ việc động miệng thôi.

 

"Vậy là yên tâm ." Văn Khải Dân ha hả, chống đầu gối dậy.

 

"Tư lệnh, ngài uống chén hẵng ." Thẩm Chiếu Nguyệt thấy chén bàn vẫn còn nguyên, vội giữ . Trà cô pha bằng nước linh tuyền, cho sức khỏe già.

 

"Được." Văn Khải Dân nâng chén nhấp một ngụm. Nước mát lạnh miệng, mắt ông sáng lên: "Hả? Trà của cháu..." Cổ họng đọng vị ngọt hậu kéo dài, dường như luồng khí ấm từ dày dâng lên, cả khoan khoái hẳn. Văn Khải Dân gật đầu liên tục: "Khá lắm!"

 

"Là t.h.u.ố.c cháu tự phối đấy ạ." Thẩm Chiếu Nguyệt tít mắt, lộ hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, "Nếu Tư lệnh thích, xong cháu mang biếu ngài một ít nhé?" Trong gian đất đen, cô định trồng ít cây , tưới bằng nước linh tuyền thì thường sánh bằng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-ca-gia-tai-ga-cho-thu-truong/chuong-43-yen-tay-cung-biet-cham-soc-nguoi-khac-phet.html.]

Văn Khải Dân nhấp thêm ngụm nữa, kỹ lưỡng cảm nhận hương vị. Trong hương đúng là mùi t.h.u.ố.c thoang thoảng, nhưng hề đắng chát mà ngọt lành khó tả. Ông chợt nhớ tới những bát t.h.u.ố.c đắng ngắt lão quân y sắc cho hồi còn ở tiền tuyến, vị ngon thế ?

 

"Tốt !" Ông liên tục khen ngợi, uống cạn chén . Đặt chén xuống vẻ thòm thèm: "Vậy ông già chờ ngon của cháu đấy nhé."

 

"Tư lệnh thong thả ạ." Thẩm Chiếu Nguyệt tiễn khách cửa, dãy núi trập trùng phía xa, nhen nhóm ý định lên núi. Linh điền trong gian vẫn còn trống, núi rừng phương Bắc chắc nhiều d.ư.ợ.c liệu, nếu hái ít về trồng... Nghĩ , Thẩm Chiếu Nguyệt thu dọn đồ đạc, định khu gia thuộc tìm một quân tẩu hỏi đường lên núi.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Vừa đến sân, cô thấy một quân tẩu đang kiễng chân phơi ga trải giường lên dây. Cô định chào hỏi thì chị tinh mắt thấy, mặt đầy vẻ vui mừng, vứt luôn cái ga phơi xong lao tới.

 

"Ôi trời đất ơi, là em hả em gái!"

 

Thẩm Chiếu Nguyệt: "?"

 

Nhạc Tú Lan ba bước thành hai xông đến, nắm lấy tay Thẩm Chiếu Nguyệt, lực mạnh đến mức suýt kéo cô ngã sấp mặt.

 

"Cuối cùng cũng tìm em !" Mắt chị sáng rực, giọng oang oang vang cả nửa cái sân.

 

"Dạ?" Thẩm Chiếu Nguyệt lắc đến chóng mặt, kịp định thần. Chị gái nhiệt tình quá thể!

 

Nhạc Tú Lan b.ắ.n liên thanh như s.ú.n.g máy: "Mấy ngày nay chị hỏi khắp khu gia thuộc mà chẳng ai em, cũng chả thấy em ngoài , suýt nữa tưởng em là tiên nữ trời rơi xuống đấy!"

 

Từ hôm Thẩm Chiếu Nguyệt cứu trúng độc, Nhạc Tú Lan kể với Bạch Giang, lập tức bắt tay điều tra xem cô bé nhà ai. lạ là hỏi hết các quân tẩu trong khu gia thuộc mà chẳng ai . Nếu lúc đó nhiều cùng chứng kiến thì Nhạc Tú Lan tưởng mơ thật.

 

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì kích động mắt, Thẩm Chiếu Nguyệt chớp mắt, lúc mới nhận là chị gái tóc ngắn hôm nọ.

 

"Là chị ạ," Nhận quen, Thẩm Chiếu Nguyệt cong mắt, lộ má lúm đồng tiền ngọt ngào: "Chào đại tỷ!"

 

"Ôi dào, gọi đại tỷ gì chứ, khách sáo quá! Chị tên Nhạc Tú Lan, là vợ Chính ủy Bạch Giang!" Nhạc Tú Lan thiết nắm c.h.ặ.t t.a.y cô buông: "Lần mải lo cho bệnh quên cả hỏi tên ân nhân, hôm nay em trốn nữa nhé." Chị kéo tay Thẩm Chiếu Nguyệt, sợ buông là cô chạy mất.

 

"Chào chị Nhạc, em tên Thẩm Chiếu Nguyệt." Cô ngoan ngoãn đáp, giọng trong trẻo như suối nguồn. Chị lớn hơn cô nhiều, gọi tên trống thì vô lễ.

 

"Em gái Thẩm!" Cuối cùng cũng tên, Nhạc Tú Lan vỗ đùi cái đét, giọng cao thêm tám độ: "Lần may nhờ em, mấy hôm nay chị cứ tìm em cảm ơn, may quá túm !"

 

"Không ạ." Thẩm Chiếu Nguyệt xua tay: "Chuyện nhỏ thôi mà, chị đừng để bụng."

 

"Thế ?" Nhạc Tú Lan chịu, ngó lên trời xem giờ, lôi Thẩm Chiếu Nguyệt về hướng nhà : "Sắp đến giờ cơm , , sang nhà chị ăn cơm!"

 

Sự nhiệt tình của Nhạc Tú Lan khiến Thẩm Chiếu Nguyệt bối rối: "Dạ thôi... cần khách sáo thế ạ..."

 

"Khách sáo gì, bữa cơm rau dưa thôi mà!" Nhạc Tú Lan nhất quyết buông tay, cái ga trải giường phơi xong cũng mặc kệ.

 

"..."

 

Thẩm Chiếu Nguyệt dở dở , thoát đành theo. Mà đúng hơn là Nhạc Tú Lan lôi xềnh xệch .

 

 

Loading...