Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng - Chương 80: Đồ ăn của "chồng" và ông lão kỳ quái
Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:23:34
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi lao động sáng kết thúc, Văn Yến Tây về nhà họ Vương xào qua loa mấy món cơm nhà, bỏ hộp cơm mang cho Thẩm Chiếu Nguyệt.
Sau một buổi sáng khám bệnh náo nhiệt, tiểu viện cuối cùng cũng yên tĩnh trở . Để tránh vây xem như sinh vật lạ, Thẩm Chiếu Nguyệt đóng cổng viện, nghỉ bên bàn gỗ gốc lê.
Cốc cốc cốc ——
"Cửa khóa, !" Nghe tiếng gõ cửa, Thẩm Chiếu Nguyệt đáp theo thói quen.
Văn Yến Tây đẩy cánh cửa gỗ đơn sơ, bước chân khựng ——
Trong cái sân nhỏ chất đầy đồ đạc: rau xanh mơn mởn, hoa quả căng mọng, dầu cải vàng óng... Ngay cả cái bàn mặt Thẩm Chiếu Nguyệt cũng chật kín: ngô luộc thơm phức, bánh bao nóng hổi, canh trứng vàng ươm, thậm chí còn một bát gà hầm bóng nhẫy. Giữa đống đồ ăn đó, Thẩm Chiếu Nguyệt đang gặm một bắp ngô ngon lành, má phồng lên như chuột hamster.
Thấy , mắt cô sáng lên, rõ tiếng: "Anh đến !"
Văn Yến Tây lặng lẽ đặt hộp cơm xuống, liếc bàn đồ ăn, giọng chua loét: "Xem chỗ của em cần đưa cơm ."
Thẩm Chiếu Nguyệt nuốt miếng ngô, nháy mắt tinh nghịch: "Sao thế? Đồng chí Vương Chí Đại ghen tị ?"
Văn Yến Tây bộ dạng đắc ý của cô, đột ngột cúi sát gần. Hô hấp Thẩm Chiếu Nguyệt ngưng trệ, mắt chớp chớp liên hồi, hàng mi dài như hai chiếc quạt nhỏ. Chú út từ bao giờ trở nên táo bạo thế ? Giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng lẽ định... Tim Thẩm Chiếu Nguyệt đập nhanh, ngón tay vô thức siết chặt vạt áo.
Văn Yến Tây cô chằm chằm một lúc lâu, gần đến mức cô ngửi thấy mùi đất và cỏ xanh . cuối cùng, chỉ khẽ thở dài, đưa tay lau hạt ngô dính bên mép cô. Lòng bàn tay thô ráp lướt qua làn môi mềm mại, mang theo dòng điện chạy dọc sống lưng.
Thấy lùi , Thẩm Chiếu Nguyệt thở phào nhưng đáy lòng dâng lên chút hụt hẫng khó tả. Nếu là ở nhà, cô nhất định túm lấy cổ áo hôn cho bõ ghét, trêu chọc một trận trò. Tiếc là cảnh hiện tại... Cô liếc cánh cổng viện đóng chặt, loáng thoáng vẫn thấy tiếng dân làng chuyện bên ngoài.
"Nghĩ gì thế? Mặt đỏ thế ." Giọng trầm thấp của Văn Yến Tây mang theo chút vui vẻ. Cơn ghen buổi sáng khi thấy đám thanh niên giờ tan biến kha khá. Hắn vui vẻ mở hộp cơm : "Ăn cái , tối mang đồ mới sang."
Thẩm Chiếu Nguyệt sờ má nóng bừng, thầm nghĩ đàn ông ngày càng cách tán tỉnh.
"Hay là em châm cho hai mũi nhé?" Cô chớp mắt, vẻ tinh quái hiện lên trong đáy mắt.
Văn Yến Tây nhướng mày rậm, nghi hoặc: "Chẳng mới châm cứu lâu ?"
"Không trị bệnh cũ." Thẩm Chiếu Nguyệt phồng má như cá nóc con giận dỗi: "Trị cái bệnh ghen của !" Cô kéo dài giọng, đầu ngón tay chọc nhẹ mu bàn tay đang đặt bàn. Nắng xuyên qua kẽ lá lê, rọi những đốm sáng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang giả vờ giận dỗi của cô.
Văn Yến Tây cô, ý trong mắt càng đậm. Thẩm Chiếu Nguyệt chằm chằm đến ngượng, tiện tay vớ lấy bắp ngô nhét tay : "Sáng nay bệnh nhân biếu đấy, nếm thử , ngọt lắm!"
Văn Yến Tây cầm bắp ngô, xuống đối diện cô mới hỏi chuyện chính: "Vụ đặc vụ địch phát hiện gì ?"
Thẩm Chiếu Nguyệt lắc đầu: "Tạm thời . Người đến khám là dân làng bình thường." Hơn nữa thanh niên trai tráng cũng ít đến, khiến cô nghi ngờ liệu lời buổi sáng của phản tác dụng . Cô ăn một miếng cơm Văn Yến Tây mang đến, hương vị quen thuộc khiến cô thỏa mãn nheo mắt . Ăn quen cơm nấu , vẫn là hợp khẩu vị nhất.
"Bên các thì ?" Nuốt xong, cô sang hỏi.
"Không nhanh thế ." Giọng Văn Yến Tây trầm xuống: "Đặc vụ địch ẩn núp thôn thì chắc chắn cẩn trọng."
Thẩm Chiếu Nguyệt gật đầu: "Em sẽ tiếp tục để ý."
"Chú ý an !" Văn Yến Tây dặn dò theo thói quen. Hắn nấu cơm trưa xong mang sang đây ăn cùng cô mới .
Buổi chiều, Thẩm Chiếu Nguyệt lấy thêm ít thảo d.ư.ợ.c từ gian . Tuy mục đích chính là tìm đặc vụ lốt khám bệnh từ thiện, nhưng việc khám chữa bệnh cô nghiêm túc. Dân làng với cô, cô cũng thực lòng báo đáp họ.
Mặt trời ngả về tây, ráng chiều nhuộm đỏ nửa bầu trời. Dân làng xong việc đồng áng tụ tập hóng mát gốc hòe già đầu thôn, câu chuyện tự nhiên xoay quanh sự kiện náo nhiệt nhất hai ngày nay.
"Ôi chao, các ông các bà khám bệnh từ thiện là thiệt thòi lớn đấy!" Một ông cụ tóc bạc vỗ đùi đen đét: "Cái bệnh thấp khớp của bao năm nay, châm cứu xong cái nhẹ hẳn !"
"Chứ còn gì nữa!" Bà thím bên cạnh vội phụ họa: "Lúc đầu cái kim dài ngoằng cũng sợ, thế mà châm xong lưng hết đau luôn. Mai dậy thật sớm châm thêm mấy mũi nữa!"
Mọi mà ngẩn , nhịn xen : "Có thần thánh thế thật ? thấy cô thanh niên trí thức đó trẻ măng, y thuật giỏi thế á?"
"Ông thì cái gì!" Ông cụ trừng mắt: "Người gọi là chân nhân bất lộ tướng! sống từng tuổi đầu thấy ai châm cứu linh nghiệm thế !"
" đấy, đằng nào cũng là từ thiện, mất tiền . Thật giả cứ thử là ngay!" Bà thím bồi thêm.
Gió đêm thổi qua, lá hòe xào xạc. Nghe những lời miêu tả thần kỳ đó, ít vốn còn quan sát cũng bắt đầu động lòng. Miễn phí mà, xem cũng chẳng mất gì! Tin tức lan truyền trong thôn sơn cước khép kín còn nhanh hơn gió, một đồn mười, mười đồn trăm.
Đến ngày hôm , trời hửng sáng, Thẩm Chiếu Nguyệt tiếng gọi dồn dập của Johnny đ.á.n.h thức.
"Tiểu thư! Dậy mau!" Johnny kích động lay cô như long cả .
"Chưa đến 6 giờ mà!" Thẩm Chiếu Nguyệt lắc tỉnh, giờ xong kêu rên t.h.ả.m thiết. Dậy còn sớm hơn gà gáy.
"Bên ngoài... Bên ngoài là dân làng thôi!" Johnny múa may tay chân khoa trương: "Chúng ... Chúng bao vây !"
"Khoa trương thế á?" Thẩm Chiếu Nguyệt giật tỉnh hẳn, luống cuống mặc quần áo. Người đến , giấc ngủ coi như bỏ, thôi thì khám sớm !
"Mai bà đến châm cứu một nữa là bệnh cũ thôi ạ." Thẩm Chiếu Nguyệt thu kim dặn dò bà thím mặt: "Sau bà nhớ chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn nhé."
"Được !" Bà thím gật đầu lia lịa, tít mắt: "Tay nghề bác sĩ nhỏ giỏi thật, còn hơn cả bệnh viện huyện chứ!"
"Đâu ạ!" Thẩm Chiếu Nguyệt khiêm tốn xua tay.
Nắng sớm dần lên, Thẩm Chiếu Nguyệt khám bệnh trò chuyện với dân làng, khí vui vẻ nhẹ nhàng. Trong hàng xếp hàng, từ lúc nào trộn mấy trai tráng, ai nấy xổm mặt cô ngoan ngoãn như những chú ch.ó lớn đợi cho ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-ca-gia-tai-ga-cho-thu-truong/chuong-80-do-an-cua-chong-va-ong-lao-ky-quai.html.]
"Anh thấy khỏe ở ?" Thẩm Chiếu Nguyệt sắp xếp kim châm, ngẩng đầu lên hỏi.
"Lưng... Đau lưng!" Một da đen nhẻm lắp bắp trả lời, nhưng mắt cứ dán chặt mặt cô, khuôn mặt sạm nắng đỏ bừng lên.
Thẩm Chiếu Nguyệt buồn trong lòng nhưng vẫn nghiêm túc bắt mạch cho . Mạch đập mạnh mẽ thế thì bệnh tật gì? Cô thu tay về, nghiêm mặt : "Khí huyết dồi dào, vấn đề gì cả." Rồi cô cất gối kê tay: "Sinh hoạt bình thường là , đừng lãng phí tài nguyên y tế."
Cách đó xa, Giả Chính vác cuốc ngang qua thấy cảnh suýt phì . May mà đoàn trưởng ở đây, chứ thấy cảnh bao nhiêu trai tráng vây quanh bác sĩ Thẩm thế , bình giấm chua đổ mới lạ! Hắn rảo bước nhanh, sợ Văn Yến Tây bắt tập thêm!
Nắng dần chiếu tiểu viện, khóe mắt Thẩm Chiếu Nguyệt liếc qua đám đông. Không tên đặc vụ tò mò mà trộn đám xem náo nhiệt nhỉ?
...
Thẩm Chiếu Nguyệt tranh thủ lúc khám bệnh quan sát kỹ từng thanh niên đến khám.
"Anh xem nào." Thấy ai dáng tương tự, cô đều yêu cầu lưng để kiểm tra.
"Được thôi!" Thanh niên mặt hớn hở, tưởng đây là phương pháp khám bệnh đặc biệt. Anh xoay một vòng tại chỗ, quên khoe cơ bắp rắn chắc: "Bác sĩ thấy khỏe ?"
Thẩm Chiếu Nguyệt gật đầu nghiêm túc: "Ừ, đấy!"
Thanh niên khen sướng rơn, mặt đỏ bừng. Anh định biểu diễn thêm vài động tác thì xếp hàng phía đẩy : "Đến lượt , đến lượt !"
Một vạm vỡ khác chen lên: "Bác sĩ, cũng xoay một vòng cho cô xem nhé?"
"Không cần." Thẩm Chiếu Nguyệt lắc đầu, chỉ ghế đối diện: "Anh yên là ." Cô rũ mi mắt, mượn động tác bắt mạch để che giấu sự thất vọng. Hôm nay thanh niên đến khám đông lạ thường, tuy vài dáng dấp hao hao nhưng so kỹ thì khớp với bóng dáng khả nghi núi hôm nọ.
Nắng dần gay gắt, thái dương Thẩm Chiếu Nguyệt lấm tấm mồ hôi. Cô xoa bóp vai mỏi nhừ, xem hôm nay công cốc !
Do buổi sáng thanh niên khỏe mạnh đến khám nên tốc độ của Thẩm Chiếu Nguyệt nhanh hơn hôm qua nhiều. Chưa đến 11 giờ khám xong 20 .
"Đã khám xong 20 ạ!" Thẩm Chiếu Nguyệt thu dọn bàn ghế, dậy với đám thanh niên đang hóng chuyện phía : "Mai đến sớm nhé." Mấy ai nấy hồng hào khỏe mạnh, bệnh tật gì ? Rõ ràng là đến xem náo nhiệt, mà trong đó tên đặc vụ cô thấy núi.
"Nhanh thế á?" Mấy thanh niên kịp tiếp xúc gần với nữ thanh niên trí thức xinh tiu nghỉu, lầm bầm: " xếp hàng gần tiếng đồng hồ đấy..."
Thẩm Chiếu Nguyệt giả vờ thấy, nhà. Đóng cửa , cô thở phào nhẹ nhõm. Tuy hôm nay đỡ vất vả hơn hôm qua nhưng thu hoạch gì khiến cô thất vọng.
"Lạ thật..." Thẩm Chiếu Nguyệt lầm bầm: "Chẳng lẽ khám bệnh từ thiện thu hút bọn đặc vụ?"
Ngoài sân, mấy thanh niên từ bỏ ý định còn lảng vảng một lúc lâu, thấy Thẩm Chiếu Nguyệt mãi mới tản , lúc còn ngoái vài . Đợi đám đông tan hết, Thẩm Chiếu Nguyệt mới rón rén mở cửa ngoài. Cô chỉnh vạt áo, quyết định dạo quanh thôn một vòng. Đặc vụ cẩn thận thế thì chắc chắn sẽ dễ dàng lộ diện ở chỗ đông như buổi khám bệnh từ thiện , cứ ôm cây đợi thỏ mãi là cách.
Thôn Khang Trang lớn hơn cô tưởng, đường đất quanh co khúc khuỷu, hai bên là những ngôi nhà gạch mộc thấp bé rải rác. Khi rẽ con đường đất thứ ba, một ngôi nhà rách nát đập mắt cô. Tường bao đổ nát xiêu vẹo, dây leo khô bò đầy bức tường đất loang lổ, tương phản rõ rệt với những nông gia sạch sẽ xung quanh.
"Chỗ ..." Thẩm Chiếu Nguyệt kìm thêm vài . Căn nhà cũ nát như sắp sập, nhưng mái hiên phơi vài chiếc áo vải thô bạc màu, góc tường xếp củi ngay ngắn... Những dấu vết sinh hoạt cho thấy rõ ràng ở. ai sống ở nơi rách nát thế ?
Đang suy nghĩ, cánh cửa gỗ mối mọt bỗng kêu "kẽo kẹt", hé mở một khe nhỏ chỉ đủ một lách qua. Một ông lão lưng còng run rẩy thò , ngón tay gầy guộc như cành củi khô bám chặt lấy khung cửa. Người lớn tuổi thế chắc chắn đủ thứ bệnh vặt, đợt khám bệnh từ thiện của cô hầu hết già trong thôn đều đến. hai ngày nay cô từng thấy ông lão .
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Thẩm Chiếu Nguyệt kỹ hơn, thấy ông lão sân thu quần áo đang phơi. "Giữa trưa nắng chang chang thu quần áo?" Cô lầm bầm, cảm thấy kỳ quái.
lúc đó, một cơn gió núi thổi qua, hai chiếc áo vải thô bay khỏi dây phơi rơi xuống đất. Thẩm Chiếu Nguyệt bước nhanh tới, cúi xuống nhặt áo giúp: "Cụ ơi, để cháu giúp..."
Lời dứt, ông lão đột ngột , đôi mắt đục ngầu vằn tia m.á.u trừng lớn: "Không cần!" Giọng khàn đặc như giấy nhám cọ Thẩm Chiếu Nguyệt giật . Thấy quần áo tay cô, ông lão hung hăng lao tới giật .
"Cụ ơi, cháu chỉ giúp cụ thôi." Thẩm Chiếu Nguyệt giải thích. Sợ ông cụ ngã, cô tránh bàn tay đang chộp tới của ông.
"Không cần cô giúp!" Ông lão giật , giận dữ quát. Trong mắt lão lóe lên tia hung dữ, hình còng queo bỗng di chuyển nhanh nhẹn lạ thường, ngón tay gầy guộc quắp như móng vuốt, chộp thẳng cổ tay Thẩm Chiếu Nguyệt. Gió rít lên bay cả vạt áo cô.
Sức lực của một ông già gần đất xa trời? Thẩm Chiếu Nguyệt kinh hãi, cô chỉ giúp nhặt cái áo thôi mà, ông lão hung dữ thế? Trong lúc cô ngẩn , cổ tay ông lão tóm chặt, lực mạnh kinh . Thẩm Chiếu Nguyệt cảm thấy xương cổ tay đau nhói, quần áo trong tay giật . Trong lúc giằng co, cô chạm cánh tay ông lão.
Lòng cô chấn động, trong chớp mắt, theo bản năng Thẩm Chiếu Nguyệt trở tay giữ chặt cổ tay ông lão đang định thu về.
"Cô cái gì đấy?" Ông lão như dọa, giọng đột ngột cao vút. Lão giật mạnh tay về, lực lớn đến mức kéo Thẩm Chiếu Nguyệt lảo đảo suýt ngã.
"Cụ ơi, cháu là bác sĩ đến khám bệnh từ thiện..." Thẩm Chiếu Nguyệt vững , vội vàng giải thích.
"Cút ngoài!" Ông lão thô bạo ngắt lời. Lão rằng đẩy cô, lực mạnh kinh hồn, ngón tay gầy guộc như kìm sắt bóp chặt vai Thẩm Chiếu Nguyệt. Cô đẩy lùi liên tiếp, đế giày kéo lê hai vệt dài đường đất. Cô định mở miệng tiếp thì ông lão đóng sầm cửa cái "rầm", bụi đất bay mù mịt.
"Cái ông già ..." Thẩm Chiếu Nguyệt ngoài cánh cổng loang lổ, tức đến phồng má, mắt tóe lửa. là ! Cô lòng giúp nhặt áo, đuổi như đuổi tà. Cô phủi chỗ vai ông lão tóm, áo còn hằn rõ mấy dấu tay. Cổ tay cũng đỏ ửng, đau rát.
"Ôi trời, tiểu đồng chí thương ?" Một bà thím ở sân bên cạnh tiếng chạy , vội kéo Thẩm Chiếu Nguyệt hỏi han. Bà ở ngay nhà bên cạnh, động tĩnh chạy thì vặn thấy cảnh ông lão đẩy .
"Cháu ạ." Thẩm Chiếu Nguyệt lắc đầu.
Bà thím kéo cô sang một bên, hạ giọng: "Ông già tính tình cổ quái lắm, cả thôn ai cũng , chẳng ai dây , cháu đừng tìm ông nữa!" Bà thím xong còn sợ hãi cánh cổng đóng chặt. May mà cô gái nhỏ thương thật, thì tội quá.
"Thím ơi, cụ thế ạ?" Thẩm Chiếu Nguyệt đảo mắt, thuận thế khoác tay bà thím, vẻ mặt tò mò.
"Haizz, cũng tại bà nhà ông với con trai đều mất cả , còn mỗi ông trơ trọi, từ đó tính nết đổi hẳn." Bà thím thở dài, bàn tay thô ráp vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Chiếu Nguyệt.
Thẩm Chiếu Nguyệt lập tức bày vẻ mặt hóng chuyện, ghé sát : "Thím ơi, thế thím vợ con ông mất vì ạ?"