Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS10 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ

Cập nhật lúc: 2025-09-13 15:21:17
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta nghiến răng, lửa giận bốc cao, quát thẳng mặt :

“Nhà ngươi hết việc để mà suốt ngày bày chuyện gây họa thế hả? Lúc nào cũng tự tiện, chẳng thèm nghĩ đến hậu quả! Chả trách cha nương lúc nào cũng trách mắng ngươi!”

Tiếng dội vang nơi đầu ngõ, khiến Phó Uyên co rúm cả , vẻ cợt thường ngày bay biến sạch, chỉ còn bộ dạng lúng túng như kẻ trẻ con bắt quả tang chuyện dại dột. Trong thoáng chốc, giữa ánh mắt bối rối của Phó Uyên, chợt nhận lớp cứng cỏi còn ẩn một nỗi tủi khó giấu. Tim khẽ chùng xuống, lỡ lời nặng nề. Ta hít một , cố kiềm chế, giọng hạ thấp xuống, còn gay gắt như :

“Thôi… . Ngươi nhờ ai thư? Trong thư… ngươi những gì?”

Phó Uyên ngập ngừng, ánh mắt chao đảo như đứa trẻ bắt , bàn tay vẫn vô thức xoắn lấy vạt áo. Hắn mấp máy môi, giọng lí nhí:

“Ta… nhờ Lâm Lãng … Trong thư… cũng chẳng gì quá đáng… chỉ là vài câu tỏ tình nhẹ nhàng… rằng Lưu mỗ mến mộ Tề cô nương, ngày ngày ghé quán chỉ để thấy dung nhan nàng…”

Càng , giọng càng nhỏ dần, đến cuối gần như thấy nữa, chỉ thấy vai run run, ánh mắt trốn tránh, thẹn thùng như thể độn thổ cho xong.

Ta thở dài một tiếng, bất lực , giọng còn giận dữ mà xen lẫn mệt mỏi:

“Mai… ngươi gọi Lâm Lãng đến gặp ngay.”

Nói câu , trong lòng bỗng dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ. Nếu việc lỡ đến tai Hỷ Nhi… nàng sẽ nghĩ là kẻ đắn, mới đỗ Trạng nguyên trêu hoa ghẹo nguyệt, lẳng lơ gieo tình khắp nơi. Lỡ như vì thế mà nàng chán ghét, còn kết tóc cùng nữa… thì bao nhiêu tâm sức vun vén, há chẳng hóa thành bọt nước, trôi theo dòng sông lạnh lẽo ?

Cơn giận trong n.g.ự.c càng lúc càng cuộn trào, nhưng nghĩ nghĩ , cũng chẳng thể gì hơn ngoài việc đè nén xuống. Ta gằn giọng, phất tay xua :

“Thôi, ngươi về . Mai tính tiếp.”

Nói xong, về phòng trọ, lòng rối như tơ vò, suốt cả đêm trằn trọc yên.

Sáng sớm hôm , khi ánh nắng còn kịp soi tỏ ngõ hẻm, tiếng chân lúng túng phía ngoài. Mở mắt bước , liền thấy Phó Uyên cùng Lâm Lãng co ro cửa phòng trọ. Hai kẻ , mặt mày lấm lét, đầu cúi sâu, chân bước rón rén.

Ta tiến đến, bàn tay đặt lên then cửa, chậm rãi mở . Ánh mắt quét qua cả hai, để mặc sự im lặng đè nặng gian. Rồi giọng trầm hẳn xuống, từng chữ như gõ lòng họ:

“Vào .”

Khi cả hai xuống bàn, lập tức xoay thẳng Lâm Lãng, giọng nghiêm khắc:

“Ngươi bao nhiêu bức thư? Phải rõ ràng, từng chữ một, thêm bớt nửa lời.”

Lâm Lãng giật , vội cúi đầu, bàn tay siết chặt, miệng lắp bắp nhưng vẫn cố đáp nhanh:

“Ta… tổng cộng ba bức, bắt đầu từ khi chúng trường thi. Bức đầu tiên, mặt tỏ rằng lòng nàng ngay từ ánh đầu tiên, mong cùng nàng chuyện trò qua thư tín. Khi , dám ký tên, chỉ dặn Tề cô nương chỗ trao đổi thư là tại cái hốc sâu ở gốc cây đầu ngõ Quế Hoa.”

Lâm Lãng nuốt khan, ánh mắt len lén , hạ giọng tiếp:

“Hôm , đó kiểm tra… thì quả thật, trong hốc một phong thư hồi đáp…”

Ta chống tay lên bàn, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy Lâm Lãng, giọng trầm xuống:

“Trong thư… gì?”

Lâm Lãng run run đáp, từng chữ như sợ vấp gai nhọn:

“Nàng… nàng hỏi gặp nàng khi nào. Ta… nhớ cùng Phó Uyên đến quán , thoáng thấy Tề Thanh đôi , nên liều tả đôi nét để khiến nàng tin…”

Hắn nuốt khan, ngập ngừng tiếp:

“Ta rằng: nàng đôi mắt hoa đào trong sáng, đôi môi nhỏ chúm chím, dáng thanh mảnh, mặc váy lụa màu xanh ngọc. Suối tóc đen dài buông xõa, khiến trông một thì khó mà quên…”

PMD

Nói đến đó, cúi gằm mặt, dám thẳng nữa, như thể mỗi lời thốt đều đang tự đào thêm hố chôn cho chính .

Ta hừ một tiếng lạnh lùng, khóe môi nhếch nhẹ, giọng chua chát:

“Viết thư tình hộ mà dốc hết tâm can thế , tả từng chi tiết như , qua cứ như chính ngươi mới là kẻ đem lòng vương vấn nàng .”

Lâm Lãng lập tức đỏ bừng cả mặt, hai tai nóng ran, cúi gằm xuống bàn, giọng lí nhí đến mức như muỗi kêu:

“Cô nương như … ai mà chẳng xiêu lòng cho …”

Nói xong, cắn chặt môi, dám hé thêm nửa lời, còn Phó Uyên bên cạnh thì mặt mày tái mét, dường như cũng ngờ Lâm Lãng lỡ miệng thốt câu mặt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss10-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]

Ta nheo mắt, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, giọng đanh :

“Còn gì nữa? Nói tiếp .”

Lâm Lãng nuốt khan, ánh mắt lúng túng như con thú nhỏ dồn góc, giọng run rẩy:

“Đến hôm hốc cây, thì thấy một bức thư hồi đáp. Trong đó… nàng hỏi tên , nghề nghiệp là gì… Ta… chỉ dám rằng là họ Lưu, phận là sĩ tử đang chuẩn ứng thí, lớn lên ở một làng ven sông Dương Tử…”

Hắn ngẩng mắt thoáng chốc, vội cúi xuống, lí nhí phân bua:

… nhưng yên tâm, ven sông mang họ Lưu, . Cô … chắc chắn sẽ phát hiện …”

Ta đến đây, gân xanh trán giật giật, trong lòng căm lo, như bàn tay vô hình siết chặt lấy ngực.

Ta gườm gườm Lâm Lãng, giọng nghiêm khắc như lưỡi d.a.o quất thẳng mặt :

“Rồi nữa? Còn bức thứ ba?”

Lâm Lãng cúi đầu, lí nhí như kẻ đang thú tội:

“Sau khi kết quả thi… cô nương hỏi đỗ . Ta… hứng khởi quá, liền rằng đỗ vị trí cao, hẹn nàng ngày mai gặp lâu. Còn… còn thêm một câu… rằng sẽ mặc áo xanh màu thiên thanh…”

Nghe đến đó, nhíu mày, sát khí như phủ cả căn phòng:

“Ngươi ngày hôm sẽ mặc áo màu thiên thanh?”

Lâm Lãng bối rối, ánh mắt bất giác lia sang Phó Uyên. Ta lập tức bắt gặp khoảnh khắc , liền xoáy ánh về phía .

Phó Uyên giật , chột , vội chống chế, miệng lắp bắp:

“Nhìn… ? Ta… chỉ là… hôm đó qua phòng trọ bảo rằng hôm là sinh thần trưởng quầy, trưởng quầy thích nhất màu thiên thanh nên mai ai mặc áo xanh thiên thanh thì sẽ trưởng quầy tặng một chum Long Tỉnh ngon, còn mời điểm tâm miễn phí nữa… thực bỏ tiền mua bảo tiểu nhị mang cho . Thực sự là tâm mà.”

Hắn gãi đầu, gượng, giọng nhỏ dần:

“Cũng… cũng tại lòng tham chứ bộ… của …”

Ta đập mạnh bàn, giọng gằn từng chữ, tức giận đến run :

“Các ngươi… giỏi lắm! của ! Vậy hôm thì ?”

Lâm Lãng hấp tấp ngẩng lên, miệng vội vàng:

“Sau hôm thấy hồi âm nữa? Hay là… nàng thấy mắt nên chẳng buồn ….”

Chưa kịp hết, quắc mắt thẳng, khiến nghẹn lời, mặt tái .

Phó Uyên vội chen ngang, khoát tay gượng:

“Ngươi thế chẳng khác nào bảo Lưu xí chắc? Nói cho rõ ràng ! Lưu chỉ… chỉ như khúc gỗ thôi, nhưng khúc gỗ là gỗ hoàng hoa lê, quý giá bao, chẳng thứ ai cũng !”

 

Ta hai tên mặt, một kẻ thì lắp bắp, một kẻ thì lươn lẹo, mà lòng phẫn nộ, ngao ngán. Cái sự “ , lúc nào cũng lôi mớ rắc rối, chẳng nên giận dữ thêm bật chua chát nữa.

Ta vỗ mạnh tay xuống bàn, giọng nén giận nhưng vẫn dội vang cả gian phòng:

“Hai ngươi thôi ! Bao nhiêu chuyện rắc rối các ngươi gây , giờ còn đó đấu khẩu nữa ? Nghe đây, sự … tuyệt đối thể để lọt đến tai thứ tư, nếu thì hậu quả chẳng ai gánh nổi !”

Ta sang, ánh mắt như dao, chỉ thẳng Lâm Lãng:

“Giờ ngươi lập tức gốc cây đầu ngõ Quế Hoa, kiểm tra kỹ xem thư hồi đáp , phát hiện bất kỳ dấu vết nào lạ thì báo ngay cho .”

Rồi xoay Phó Uyên, giọng trầm xuống, nặng nề:

“Còn ngươi, cùng đến lâu một chuyến. Chuyện cho thật rõ ràng, để thêm bất cứ hiểu lầm nào nữa.”

Không khí trong phòng tức thì căng thẳng đến nghẹt thở, cả hai gã chỉ gật đầu răm rắp, chẳng dám hé thêm nửa lời.

Loading...