Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS12 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ
Cập nhật lúc: 2025-09-14 06:56:48
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiểu điều , dở dở , thấy trong lòng nhẹ bẫng. Hóa tất cả những lời biện minh của , trong mắt nàng chỉ càng thêm buồn , khiến nàng nhịn mà bật phá lên như thế.
Chiều hôm , cùng Hỷ Nhi dạo phố. Nàng kéo tay ghé một quán sủi cảo ven đường, :
"Ngày mới đến kinh thành, chỉ dám bên đường hít hà hương thơm từ nồi nước lèo bay , nuốt nước miếng mà tưởng tượng như cũng ăn. Bây giờ thì khác , thể mời ăn một bữa đàng hoàng. Quán nổi tiếng ngon mà giá chăng, thường ngày đông khách lắm, may mà hôm nay đến sớm, nếu thì hết mất ."
Giọng nàng ríu rít, kể mãi dứt, từ chuyện quán xá đến những ngày đầu ba nương con mới đặt chân kinh thành. Những ngày tháng vốn là khó khăn chồng chất – cơm chẳng đủ ăn, áo chẳng đủ ấm – mà qua lời nàng kể , nhẹ như cánh lông hồng. Ta nàng, nghĩ thầm: một nữ tử mảnh mai, ít tuổi như thế, gánh vác bao nhiêu nhọc nhằn, mà vẫn thể nở nụ rạng rỡ thế , quả thật đáng khâm phục.
Sủi cảo bưng , vỏ mỏng trong như ngọc, nhân thịt béo quện cùng hành lá và mộc nhĩ, thả bát nước lèo thơm ngát. Ta cùng nàng ăn trò chuyện, khí ấm áp đến lạ. Nàng kể rằng bản ba năm qua từng về quê, lòng lo lắng nhà cửa, ruộng vườn, phần mộ của cha ai chăm sóc .
Ta gắp một miếng sủi cảo, khẽ mỉm trấn an:
"Muội cứ yên tâm. Ở quê, cha nương vẫn thường thăm nom, sẽ chuyện gì ."
Nói , trong lòng thấy thương nàng hơn gấp bội.
Ăn xong, cùng Hỷ Nhi thong thả dạo bước con phố chính. Người qua nhộn nhịp, gió xuân đưa theo mùi hạt dẻ ngào đường bụng no mà vẫn còn thòm thèm. Nàng hỏi:
"Ba năm nay sống thế nào? Sao tiền học, thi đỗ cao như ?"
Ta , kể nàng chuyện năm xưa từng cứu đại công tử Trần Cảnh, nhờ mà phủ Trần đáp lễ, mới tiền thư viện theo học. Rồi kể thêm cả những hiềm khích với Phó Uyên, từ chỗ ghét đến khi hoà giải, giờ thành hữu hảo. Nàng chăm chú, thỉnh thoảng khẽ , ánh mắt long lanh ánh đèn lồng đầu phố.
Thoắt cái, trống canh điểm, sắp đến giờ giới nghiêm. Ta vội ghé một quán điểm tâm ven đường, mua một hộp bánh hoa quế, đưa cho nàng:
PMD
"Mang về cho thẩm thẩm và Chiêu Nhi nếm thử. Muội yên tâm, giờ là Trạng nguyên, ban thưởng ít vàng bạc, mấy món điểm tâm thế khó ."
Hỷ Nhi khẽ liếc , giả vờ trách:
"Huynh xem, bánh ở phố lớn thế chắc đắt lắm, phí của trời…"
tay nàng đón lấy hộp bánh nhanh, ôm n.g.ự.c như giữ lấy vật quý. Khuôn mặt đỏ bừng ánh đèn lồng, khóe môi nhoẻn một nụ ngượng vui. Ta thoáng ngẩn , chỉ thấy bóng nàng rạng rỡ hơn cả sắc hoa quế đang ngào ngạt phố đêm.
Ta đưa Hỷ Nhi về, chầm chậm ánh đèn lồng vàng vọt, cho đến khi tới đầu ngõ nàng ở. Phố phường nơi kinh thành vốn lắm điều tiếng, quy củ khắt khe, chẳng thể tùy tiện như ở quê nhà. Ta dừng bước, dám đưa nàng thêm, e ngoài dèm pha dị nghị.
Nàng cũng hiểu, bèn khẽ dừng , gật đầu , ánh mắt lấp lánh màn đêm như còn vương chút quyến luyến. Gió xuân khẽ lùa qua con ngõ nhỏ, mang theo mùi hương hoa quế còn sót , khiến lòng xao động, chỉ ở bên nàng thêm một khắc nữa. cuối cùng, chỉ mỉm , dặn dò đôi câu lặng lẽ bóng Hỷ Nhi thong thả dọc con ngõ nhỏ.
Trăng đầu xuân treo vằng vặc cao, ánh sáng ngân bạc trải dài xuống con đường lát đá. Nàng đến cổng, khẽ đẩy cửa, ánh đèn vàng bên trong hắt , in bóng dáng mảnh mai của nàng lên nền đất. Chỉ khi thấy nàng an bước nhà, mới thở phào nhẹ nhõm mà xoay rời . Suốt dọc đường về, bóng trăng lặng, lòng như vướng sợi tơ mỏng, yên tâm lưu luyến, để hình ảnh nụ của nàng mãi quanh quẩn chẳng tan.
Tối hôm đó, trở về phòng trọ, buông xuống chiếc giường tre quen thuộc. Ngoài , trăng đầu xuân sáng trong, ánh sáng lách qua khung cửa sổ, phủ một tầng tĩnh lặng dịu dàng. Chưa bao giờ kể từ lúc đặt chân kinh thành, lòng nhẹ nhõm đến . Bao nhiêu khúc mắc, bao nhiêu lo toan, tưởng chừng nặng tựa ngàn cân, nay như gió cuốn bay . Ta khẽ nhắm mắt, để nụ của Hỷ Nhi còn vương trong tâm trí, chìm dần giấc ngủ. Đó là giấc ngủ an yên đầu tiên của trọn một tháng nơi phồn hoa đô hội.
Hôm , chỉnh tề áo mũ, ăn vận tinh tươm sang phủ Phó Uyên. Quả nhiên là nhà của một vị Thứ sử: cổng son cao ngất, ngói đỏ rực rỡ, từng đường chạm rồng phượng sáng lấp lánh ánh đèn lồng, hoa cỏ trong vườn tỏa hương dìu dịu theo gió. Cảnh tượng mắt huy hoàng đến nỗi bất giác nhớ về căn nhà lụp xụp ở quê, tường vách xiêu vẹo, mái ngói dột nát. Nơi son vàng rực rỡ, chỉ mùi rơm rạ ngai ngái mỗi vụ gặt; chẳng hành lang uốn lượn thắp đèn lồng, chỉ ngọn đèn dầu leo lét nương nâng niu thắp mỗi đêm. Một bên phồn hoa, một bên mộc mạc; một bên khiến kẻ sĩ ngưỡng vọng, một bên là chốn dung dưỡng trưởng thành. So sánh , càng thấy đời vốn chẳng chuẩn mực nào chung.
Thoắt cái, trống canh điểm, sắp đến giờ giới nghiêm. Ta vội ghé một quán điểm tâm ven đường, mua một hộp bánh hoa quế, đưa cho nàng:
"Mang về cho thẩm thẩm và Chiêu Nhi nếm thử. Muội yên tâm, giờ là Trạng nguyên, ban thưởng ít vàng bạc, mấy món điểm tâm thế khó ."
Hỷ Nhi khẽ liếc , giả vờ trách:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss12-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]
"Huynh xem, bánh ở phố lớn thế chắc đắt lắm, phí của trời…"
tay nàng đón lấy hộp bánh nhanh, ôm n.g.ự.c như giữ lấy vật quý. Khuôn mặt đỏ bừng ánh đèn lồng, khóe môi nhoẻn một nụ ngượng vui. Ta thoáng ngẩn , chỉ thấy bóng nàng rạng rỡ hơn cả sắc hoa quế đang ngào ngạt phố đêm.
Tối hôm đó, trở về phòng trọ, buông xuống chiếc giường tre quen thuộc. Ngoài , trăng đầu xuân sáng trong, ánh bạc len qua khung cửa sổ, phủ khắp gian phòng một tầng tĩnh lặng dịu dàng. Giữa cảnh yên vắng , bao muộn phiền mấy ngày qua dường như cũng lắng xuống, chìm giấc ngủ — giấc ngủ an yên đầu tiên kể từ khi đặt chân tới kinh thành.
Sáng sớm hôm , tiết trời cuối xuân trong trẻo, gió nhẹ thoảng qua mấy cành đào nở muộn rụng xuống những cánh hoa hồng nhạt, bay lả tả như mưa bụi. Ánh mặt trời còn e ấp tầng mây mỏng, rọi xuống mặt đất một thứ sáng dịu dàng. Ta dậy, ăn vận chỉnh tề, cất bước đến Phó phủ.
Trong đại sảnh khách khứa tấp nập, y phục lộng lẫy, tiếng chào hỏi rộn ràng hòa cùng tiếng đàn sáo ngân nga. Ta bước nhận vài đồng liêu ở thư viện, song chỉ thầm nghĩ: nơi đây quyền quý hiển đạt, chẳng chỗ để phô trương. Tốt nhất cứ lặng lẽ chọn một góc mà , giữ cho thỏa.
Chẳng bao lâu, Thứ sử đại nhân Phó Khắc cùng phu nhân xuất hiện, oai phong như núi. Thứ sử đại nhân vận triều phục thêu kim tuyến uy nghi, dáng vẻ trầm , khí độ quan trường lẫm liệt. Bên cạnh là phu nhân đoan trang quý phái, dung mạo phúc hậu, ánh mắt ôn hòa nhưng kém phần nghiêm nghị. Theo là Phó Uyên—áo mũ nghiêm chỉnh, gương mặt rạng rỡ, thần thái hãnh diện, cứ như dõng dạc với cả thiên hạ rằng hôm nay cũng hiển đạt. Ta , trong lòng chợt dâng chút cảm khái: phủ nguy nga , sống giữa phú quý từ nhỏ, song tình thương của song từng nhận trọn vẹn. Còn , dẫu xuất nghèo hèn, mái nhà xiêu vẹo chẳng che nổi gió mưa, nhưng cha nương hết lòng yêu thương, từng bữa cơm canh đạm bạc cũng ấm tình. Thế mới hiểu, ở đời, chẳng ai thể nắm cả hai bề vẹn : kẻ đủ đầy vật chất thì khuyết thiếu tình thâm, kẻ giữ tình thâm thì chật vật áo cơm.
Trong đại sảnh, tiếng chào hỏi vang dậy, khách khứa đồng loạt dậy hành lễ. Ta cũng vội vàng khom , hòa chung dòng mà cúi chào. Giữa bầu khí uy nghi , khóe môi khẽ cong lên, thầm : Phó Uyên hôm nay đường bệ, oai phong mắt bao , hẳn quên mất năm xưa từng say khướt trèo nhầm cửa sổ phòng , vật giường chẳng trời đất là gì.
Thứ sử đại nhân khoan thai đưa tay, giọng trầm vang vọng khắp sảnh đường:
"Các vị khách hữu, hôm nay Phó gia mở tiệc, là để mừng khoa cử tam nguyên xuất thế. Kẻ cha như , cũng chỉ mong chư vị cùng hoan hỉ."
Tiếng chúc tụng vang rền, sóng rượu dậy hương, đèn hoa sáng rực như ngày hội. Phu nhân đoan trang nở nụ ôn nhu, giọng trong trẻo ngân xa:
"Ba vị tân khoa lang, một Trạng nguyên, một Bảng nhãn, một Thám hoa, đều là rường cột tương lai của triều đình. Được các vị quang lâm, Phó gia thật vinh hạnh."
Nói đoạn, ánh mắt bà dừng nơi Phó Uyên, tràn đầy vẻ tự hào. Còn thì hăng hái tiến lên, thần sắc hớn hở, thỉnh thoảng liếc sang một cái như khoe: Thấy , hôm nay chính là tâm điểm.
Ta chỉ im lặng nâng chén, để nụ nhạt thoáng qua môi. Ở chốn xa hoa, giữa tiếng nhạc tiệc tưng bừng, lòng vẫn lặng như mặt nước.
Giữa lúc trong sảnh tiếng nhạc rộn rã, lời chúc tụng dập dồn, bỗng cảm thấy ánh mắt phu nhân Phó gia khẽ dừng nơi . Ban đầu là thoáng ngạc nhiên, bất chợt như tia sáng lóe lên trong đáy mắt bà, cả thần sắc cũng khựng , tựa hồ đang thấy bóng dáng quen thuộc mà dám tin. Ánh khiến trong chớp mắt chút bất an, nhưng bà nhanh chóng thu về, thần tình trở nên đoan trang, chỉ còn để cho một ẩn ý khó đoán. Một lát , chủ mẫu khẽ đưa tay che môi ho nhẹ, mỉm lấy cớ thể
Ban đầu, an bài ở bàn dành cho các bậc trưởng bối, bên cạnh cả một vị tân khoa Bảng nhãn. Trong lòng bất giác dấy lên nỗi căng thẳng, lời chẳng dám thốt nhiều, chỉ sợ sơ suất một chút cũng thành thất lễ. Sau tuần rượu chúc mừng đầu tiên, ngay ngắn, hai tay đặt bàn, chẳng dám tùy tiện động đũa. Dù bụng đói, nhưng nghĩ đến việc đây là đầu mang danh vị trạng nguyên dự yến, liền tự nhủ tuyệt thể để bản lỡ lầm mà mất mặt.
Ngồi bao lâu, thấy lòng bồn chồn, chẳng khác nào học trò non nớt nhầm chỗ của thầy giáo. Vị trưởng bối đối diện dung mạo đường nghiêm, phong thái hiển nhiên là bậc từng trải chốn quan trường, khiến càng thêm rụt rè, tay chân chẳng để cho .
Bỗng ông khẽ nở nụ , giọng trầm mà ấm, lan khắp bàn tiệc như gió xuân xua tan cái ngột ngạt trong lòng :
"Ngươi chính là Trạng Nguyên lang? Quả nhiên mày ngài mắt kiếm, thần sắc quang minh, thánh thượng chọn thật chẳng sai. hôm nay chỉ là yến tiệc trong phủ Phó, cần giữ lễ thái quá."
Lời khiến thoáng hoảng hốt, ngỡ rằng lỡ thất lễ nên trách phạt, vội vàng dậy khom . ông chậm rãi thêm:
"Năm xưa cũng từng ở vị trí của ngươi, tâm tình hiểu rõ. Cứ yên tâm, chẳng ai trách tội ."
Ông thong thả vuốt râu, ánh mắt hiền hòa hẳn :
"Ở đây những lão già quen bàn chuyện thế sự khô khan. Người trẻ như ngươi chớ nên tự trói buộc, cứ sang bàn đồng liêu, cùng bạn đồng học nâng chén, luận văn chương, mới lẽ tuổi trẻ."
Lời khoan hòa như vén mây cho nắng, khiến bỗng thấy nhẹ nhõm trong lòng. Vội vàng dậy thi lễ, cáo từ lui , trong trào dâng một niềm cảm kích khó tả. Sang bàn đồng liêu, đối diện bằng hữu quen thuộc, mới thảnh thơi nâng chén, cùng bằng hữu bàn chuyện văn chương, tiếng hòa men rượu, còn e dè trong khuôn phép như lúc .
Dẫu , cái của phu nhân vẫn vương trong tâm trí, tựa như ẩn chứa vài phần ngờ vực — chẳng rõ bà thấy ở điều gì mà thoáng chốc kinh hãi, để trong lòng một thoáng bất an.