Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ - SS6 - Mang Cho Nàng Một Bầu Trời Rực Rỡ

Cập nhật lúc: 2025-09-05 13:29:51
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba năm trôi qua, nhẹ tựa cơn gió thoảng. Phó Uyên từ kẻ ngông cuồng, biếng nhác nay chịu an phận bên án sách. Hắn vốn thông minh, chỉ là xưa từng dụng tâm. Một khi chuyên chú, sự tiến bộ khiến thán phục. Những kẻ từng chê bai nơi thư viện, giờ cũng chỉ còn gật gù:

“Con trai Thứ sử đại nhân, quả nhiên chẳng hạng tầm thường.”

Ngày thi cử kề sát, mới chợt hiểu thời gian tựa dòng nước, lặng lẽ trôi , chẳng đợi một ai. Trước khi lên đường, về nhà, chỉ mong cùng cha nương dùng một bữa cơm đoàn viên.

Bữa cơm hôm vẫn đạm bạc như ngày: cá kho nương thường , bát canh thanh nhã cha hằng thích. Thế nhưng, trong từng động tác gắp rau, chan canh của nương dường như chất chứa bao điều chẳng nỡ buông. Cha vẫn lặng lời, chỉ chăm chú thật lâu, trong ánh mắt ấm áp, như ẩn giấu một điều kịp thổ lộ.

Ăn xong, dậy, cung kính khấu đầu, giọng khàn vì xúc động:

“Con đây, nhất định sẽ phụ lòng phụ mẫu.”

Nương khẽ lau khóe mắt, mỉm gượng gạo:

“Đi đường cho cẩn thận, chớ để bản chịu khổ.”

Rồi bà dúi tay mười lạng bạc — đó là bạc cuối cùng còn trong năm mươi lạng mà Trần gia từng hậu đáp. Cha chỉ khẽ gật đầu, song bàn tay đặt vai siết thật chặt, như ghi khắc ấm tận đáy lòng.

Bước chân rời cửa, lòng bỗng nặng trĩu. Một linh cảm mơ hồ len lỏi trong tâm trí: tựa hồ chia tay chỉ là để ứng thí, mà còn là khởi đầu của một biến cố lớn nào đó…

Thế nhưng, khi xa dần mái nhà, nỗi bịn rịn cũng dần tan, nhường chỗ cho niềm hân hoan dâng tràn. Ba năm đằng đẵng, bao vất vả, bao mong chờ, rốt cuộc cũng đến ngày lên đường. vượt lên con đường khoa cử, trong lòng vẫn rực sáng một niềm vui khác — vì chẳng bao lâu nữa, sẽ gặp Hỷ Nhi.

Tưởng tượng dáng nàng bên khung cửa sổ, ngón tay khéo léo bện từng cọng cỏ, đôi môi khẽ cong như vầng trăng non… Bao ký ức cũ bỗng ùa về, khiến bất giác mỉm ngốc nghếch giữa đường.

Xe ngựa lăn đều con đường dẫn về kinh thành. Trong khoang xe, ánh sáng nhạt xuyên qua tấm rèm rung nhẹ theo gió. Phó Uyên dựa hẳn thành, một tay gõ nhịp lên khung gỗ, khóe môi nhếch lên, ánh mắt long lanh vẻ trêu chọc. Hắn nghiêng đầu, đầy ẩn ý:

“Ngươi háo hức đến thế ? Đừng bảo chỉ vì khoa cử, chẳng tin .”

Ta khẽ giật , sang bắt gặp ánh — sâu và sắc, như soi thấu điều giấu kín. Tim chợt thắt , nhưng ngoài mặt vẫn gắng giữ bình thản, giả bộ nghiêm nghị:

“Ngươi lo cho ngươi thì hơn, khoa cử chuyện dễ.”

“Ha!”— Hắn bật khẽ, tiếng mang chút bỡn cợt, ngả , đôi mắt vẫn rời :

“Miệng thì cứng, nhưng ánh mắt bán ngươi . Thôi , cũng chẳng . Ta sẽ chờ… Đến kinh thành, xem rốt cuộc là ai khiến ngươi nóng lòng đến thế.”

Câu như mũi kim khẽ chạm tim. Ta bất giác siết c.h.ặ.t t.a.y áo, nửa phản bác, nửa dám để lộ điều gì…

Bỗng chống cằm, giọng điệu như thuận miệng, nhưng trong đáy mắt ẩn chút hiếu kỳ khó giấu:

“Này, chuyện định hỏi từ lâu mà quên mất. Cái con chim cỏ đặt bên gối ngươi… là thế nào ? Lần đầu thấy, còn tưởng ngươi nhặt ở xó xỉnh nào, nhưng kỹ khá tinh xảo. Huynh bao năm, chẳng lẽ thể ?”

Tim khẽ run, ký ức ngày xưa thoáng hiện. cố ép cảm xúc xuống, giả vờ tức giận, trừng mắt:

“Ai cho phép ngươi lục lọi đồ của ?”

Hắn nhướng mày, khóe môi nhếch lên, chậm rãi đáp:

“Hôm say rượu, ngươi để ngủ giường ngươi. Sáng tỉnh dậy, nó ngay bên gối… Ta cần lục lọi gì.”

Hắn xong, ánh mắt khẽ dừng gương mặt , như xuyên qua lớp vỏ trách móc hời hợt để tìm một kẽ hở. chỉ nhếch môi nhạt, song trong đáy mắt lấp lánh một tia nghi hoặc khó tả.

Phó Uyên híp mắt, giọng điệu lơ đãng mà câu chữ như mũi nhọn đ.â.m trúng chỗ yếu:

“Vật cũ kỹ đặt ngay đầu giường… Hừm, e rằng đơn giản . Là thanh mai trúc mã nào đó tặng cho ngươi, đúng ?”

Câu khiến khựng . Một thoáng im lặng. Rồi vội cúi đầu, giả bộ lật sách, giọng cố tỏ vẻ bình thản:

“Ngươi đoán nhiều quá đấy. Chỉ là một món đồ cỏn con, gì đáng để truy xét đến thế.”

ngón tay đang giữ góc sách, hiểu vô thức siết chặt đến trắng bệch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro/ss6-mang-cho-nang-mot-bau-troi-ruc-ro.html.]

Phó Uyên liếc động tác nhỏ , khóe môi khẽ nhếch, nụ đầy đắc ý, như kẻ nắm nhược điểm của đối phương:

“Gia đây trải qua cũng dăm ba mối tình, mấy việc … chỉ cần một ánh mắt, một động tác là đủ hiểu. Ngươi cũng chẳng , nhưng giấu nổi chắc?”

Tim chợt khựng , nhịp đập rối loạn như tiếng vó ngựa giẫm lên lòng ngực. Máu nóng bất giác dồn lên mặt, lưng khẽ rịn mồ hôi. Trong lòng tức hoảng, sợ đoán trúng, cuối cùng chỉ nghiến răng, lườm một cái thật gắt:

“Ngươi… ngươi bớt nhảm !”

Hắn bật khẽ, tiếng thấp trầm, mang theo chút gì đó mơ hồ khó nắm bắt. Ngả thành xe, nhắm hờ mắt, nhưng khóe môi vẫn cong lên như còn giữ trong tay một bí mật.

Chợt bật ha hả, xoay đầu thẳng , ánh mắt sáng rực như moi cho bằng điều giấu kín:

“Xem kìa, mặt đỏ như gấc , còn dám gì?”

PMD

Ta chẳng buồn đáp, chỉ hừ lạnh một tiếng, ngả , khẽ nhắm mắt, giả bộ mệt mỏi như chẳng thèm đôi co thêm nửa lời.

Phó Uyên chịu bỏ qua. Thấy im lặng, càng khoái chí, còn cố ý ghé sát bên tai, giọng như d.a.o sắc lướt qua mặt nước:

“Đừng tưởng giả vờ ngủ là qua mặt , Lưu Vỹ.”

Toàn khẽ run, vội kéo vạt áo che nửa khuôn mặt, giả như chẳng hề thấy. Trong lòng rối loạn đến cực điểm, chỉ mong thể lập tức nhảy khỏi xe mà chạy thật xa. Về sách vở, dám tranh cao thấp cùng ; nhưng chuyện thật chẳng đủ can đảm đối diện. Chỉ còn cách né tránh, mặc lải nhải, đợi chán sẽ thôi.

Hắn , giả vờ ngủ. Giữa tiếng bánh xe nghiến lộc cộc, chỉ nhịp tim giả vờ .

Một ngày đường dài mệt mỏi, cuối cùng xe ngựa cũng đến kinh thành. Kinh thành xuân, như khoác tấm gấm thêu hoa rực rỡ. Sáng sớm, màn sương mỏng như tơ còn lãng đãng mái ngói cong, ánh nắng mai xuyên qua dãy lưu ly, lấp lánh như kim tuyến. Đường lớn lát đá xanh trải dài như dải lụa, hàng dương liễu lay động cành non mềm, hoa đào lác đác rơi trong gió, điểm xuyết lên sắc phục rực rỡ của qua .

Dọc phố, tiếng rao hàng, tiếng xe ngựa, tiếng hòa một khúc nhạc rộn rã. Cửa hiệu san sát, bảng hiệu thếp vàng chói lòa, từ hàng vải bày lụa óng ả đến quán hương tỏa ngát. Đầu phố, gánh xiếc múa lân, trống chiêng rộn ràng; trẻ nhỏ vang, tung tăng đuổi theo dải lụa đỏ bay trong gió. Trà lâu tầng cao, tao nhân áo dài nhã nhặn, chắp quạt đàm đạo thi từ, tiếng tì bà dìu dặt.

Giữa cảnh phồn hoa , lòng chợt nhớ về trấn nhỏ nơi thư viện, nơi vùi ba năm bên án sách—tĩnh lặng, khiêm nhường, khác hẳn chốn huyên náo . Lại nhớ làng chài nghèo nơi lớn lên: đường đất hẹp, mái tranh ọp ẹp, sóng vỗ bình yên—chân chất mà sâu lắng. Mỗi nơi một sắc thái, mỗi chốn một nhịp sống, đều đáng để cảm thấu. Đứng giữa kinh thành, lòng rộn ràng bâng khuâng, càng thấm thía câu xưa: “Thập lý lộ trình, thiên kiến tự khai”— nhiều mới nhiều, trải nghiệm nhiều mới hiểu đời.

Ổn định chỗ ở xong, Phó Uyên tìm tới, rủ dạo khắp thành. trong lòng chỉ canh cánh một việc—tìm Hỷ Nhi. Chốn phồn hoa rộng lớn , thoáng chốc nghĩ đến chuyện nhờ giúp, nhưng liền dập tắt ngay: nhờ vả chẳng khác nào phơi tim gan nanh sói. Tiểu tử thô lỗ , bày trò. Thôi, tự tìm vẫn hơn. Có lẽ mất nhiều thời gian, khi đến lúc khoa cử xong, vẫn thấy tung tích nàng.

Ấy mà, chuyện đến nhanh hơn ngờ…

Hôm , len qua một con phố nhộn nhịp. Giữa tiếng rao hàng lanh lảnh, tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng rộn rã, bỗng vang lên một tràng quát tháo chát chúa từ cửa hiệu ven đường, xé toạc cả nhịp ồn ào.

Ta khựng bước. Một thương nhân trung niên, mặt đỏ gay như lửa táp, chặn ngay cửa. Trước mặt , chưởng quầy trẻ tuổi ôm bàn tính, ngón tay run rẩy lướt qua từng hạt, tiếng lách tách gấp gáp như trống thúc, nhưng vẫn chẳng kết quả.

Thương nhân nghiến răng, giọng sắc như roi quất:

“Ngươi ngươi xem! Mười tám tuổi đầu mà tính toán chẳng bằng một cô nương mười lăm. Thuê ngươi về tốn bạc chẳng nên trò trống gì!”

Hắn hừ lạnh, khóe mắt liếc sang cửa hàng Phúc Ký bên đường, miệng hậm hực:

“Nếu cô nương chịu cho , một tháng trả hai lượng bạc cũng đáng!”

Lời như hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến lòng dấy lên gợn sóng tò mò. Rốt cuộc là cô nương nào coi trọng đến thế?

Trong khoảnh khắc, ký ức xưa ùa về. Ta nhớ đến Hỷ Nhi—nàng vốn tinh thông tính toán, lanh lợi, các phép cộng trừ nhân chia với nàng chỉ như trò trẻ nhỏ. Thuở , mỗi Dương thúc mượn bàn tính, nàng liền ngay ngắn, đôi tay mảnh mai thoăn thoắt lướt từng hạt gỗ. Tiếng “lách tách”vang lên như nhịp trời, còn ánh mắt nàng sáng long lanh, rực rỡ tựa đêm trăng thu. Nàng từng bảo: tính toán chỉ là con , mà còn là niềm vui khám phá, như mở bí mật chỉ riêng thấu hiểu.

Ta nhớ lời nương dặn hôm trở về dùng cơm: nay gia cảnh bên thẩm thẩm khá hơn, Hỷ Nhi còn nhận việc cho một hiệu buôn lớn. Nghe thế, lòng từng dâng lên niềm vui xen lẫn hồi hộp. Nay thương nhân nhắc đến, chẳng lẽ cô nương chính là Hỷ Nhi? Phải chăng nàng thật sự nơi để phô bày tài hoa? Ý nghĩ khiến tim khẽ rung, tự hào nôn nao, như dòng nước ngầm dồn dập chảy qua lồng ngực.

Ánh mắt dán chặt cửa hiệu Phúc Ký bên , nơi treo tấm biển đỏ son khắc ba chữ vàng rực. Bồn chồn dâng tràn, lặng lẽ sang quán đối diện, chờ một bóng dáng xa cách bấy lâu.

Dưới nắng xuân ấm áp, suốt nửa ngày. Chén trong tay nguội lạnh, lòng thì nóng như lửa thiêu. Nàng vẫn chẳng xuất hiện. Chỉ đám thực khách bàn tán: rằng cô nương dung mạo thanh tú, mày cong tựa trăng non, tóc đen mượt như dòng thu thủy, môi luôn nở nụ dịu dàng. Người khen nàng ăn lưu loát, tính toán nhanh như gió, trong chớp mắt xong một đơn hàng, lời chào mời càng khéo khiến khách đến một chẳng rời .

Mỗi lời đồn như một mảnh ghép, dần lấp đầy tâm trí . Càng , càng thấy một cảm giác kỳ lạ: hồi hộp, như mê hoặc. Có thật sự là Hỷ Nhi ? Trong đầu hiện lên vô vàn hình ảnh, mơ hồ mà rực rỡ.

Chén mặt nguội lạnh từ lúc nào, mặt nước lặng im như tấm gương nhỏ, soi rõ lòng rối như tơ vò. Ngoài hiên, gió nhẹ thoảng mang theo hương ngọc lan phảng phất, tiếng rao hàng từ xa vọng càng xa xăm. Dường như cả phố xá phồn hoa đều trôi tuột khỏi , chỉ còn trong n.g.ự.c hầm hập một ngọn lửa thiêu đốt. Thân tựa kẻ chênh vênh bên bờ vực: chỉ cần một làn gió khẽ qua cũng đủ cuốn xuống vực sâu giữa khát vọng và sợ hãi.

Nhiều lúc, trong cơn sốt ruột, chỉ lập tức bước quán, hỏi thẳng một lời cho rõ ràng. chân động khựng: nhỡ nàng thì ? Mà nếu đúng là nàng, liệu quá đường đột? Nàng nay mười lăm, chuyện định vốn chẳng lạ. Lỡ như để ý, thậm chí hứa gả, tìm đến lúc chẳng khiến nàng vướng điều tiếng ư? Nghĩ đến chuyện năm cứu nàng nhưng vô tình tổn hại thanh danh nàng, lòng chợt dấy lên nỗi e dè. Quả thật, như xưa : “Một rắn cắn, mười năm còn sợ dây thừng giếng.”

Những ý nghĩ xoay vòng như mây đen quẩn đỉnh núi, càng xua càng nặng nề. Còn nếu nàng hôn ước, thì là gì ngoài kẻ thư sinh nghèo, công danh thành, tay trắng giữa chốn phồn hoa? Nàng nay tựa mặt trời ban trưa, sáng rực rỡ trong mắt bao ; sự đường đột của , há chẳng khiến nàng ngờ rằng tìm đến chỉ để cầu cạnh?

Loading...