Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 112: Để hắn không được chết tử tế.
Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:13:05
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời cao mây nhạt, trăng sáng thưa. Mạc Cảnh Ngữ hiên một u sầu.
Mới nhận lâu, nàng khác “cướp” mất, còn cam tâm tình nguyện.
Y ngẩng đầu lên bầu trời đầy , trong lòng thầm khấn: A phụ, A mẫu, Lang nhi phụ kỳ vọng, tìm thấy . Giờ đây nàng lương duyên ở bên sống hạnh phúc mỹ mãn.
Con hai khảo sát , đó là một đáng để phó thác. Hai trời linh, nhất định phù hộ cho gia đình , bệnh tai, khỏe mạnh hạnh phúc.
Trong tân phòng, Đô Vân Gián giúp La Tuệ Tuệ cởi bỏ bộ hỷ phục lộng lẫy, hầu nàng rửa mặt chải đầu xong cởi giày tất cho nàng.
La Tuệ Tuệ cúi đầu lặng lẽ nam nhân đang cúi xuống cởi giày cho , lòng mềm nhũn .
Đô Vân Gián ôn hòa tuấn tú, tỉ mỉ chu đáo tiền đồ vô lượng, là phu quân lý tưởng của bao cô nương khuê các. Ở thời hiện đại, cũng là một tài mạo xuất chúng. Đời nàng thể gặp , chừng là kiếp nàng cứu rỗi địa cầu!
Nghĩ đến đây, nàng bật khẽ một tiếng. Đô Vân Gián hiểu ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn ánh , “Nương tử vì ?”
La Tuệ Tuệ thành thật , “Ta đang nghĩ, đời thể gặp một phu quân như , nhất định là kiếp cứu rỗi địa cầu.”
Đô Vân Gián đặt chân nàng lên giường, xoay lên giường ôm nàng lòng, chút nghi hoặc hỏi, “Địa cầu… là vật gì?”
La Tuệ Tuệ nhẹ nhàng tựa n.g.ự.c , lắng từng tiếng tim đập định và mạnh mẽ bên tai, nghiêm túc giải thích: “Địa cầu , địa cầu chính là mảnh đất chúng đang , nó là một khối cầu, lớn, rộng lớn.”
“Khối cầu?” Đô Vân Gián nghi hoặc. Người xưa , trời tròn đất vuông, mà La Tuệ Tuệ đất là hình tròn! “Nương tử ?”
Về điều nàng , vẫn tò mò.
Câu hỏi khó La Tuệ Tuệ, địa cầu vốn dĩ là hình tròn, giải thích thế nào đây? Một lúc lâu , nàng chợt nhớ , xưa đều cho rằng trời tròn đất vuông, nên Đô Vân Gián quả thật thể .
đêm tân hôn mà bàn chuyện thì thật mất hứng quá!
“Chàng chắc chắn bàn chuyện đêm tân hôn ư?”
Đô Vân Gián sững một chút, khẽ thành tiếng, quả thật thích hợp lắm, “Vậy nương tử kể cho ?”
La Tuệ Tuệ cũng gật đầu. Hai ôm giường, ánh nến lung lay, thỉnh thoảng phát âm thanh khe khẽ. Đô Vân Gián khẽ hôn lên mái tóc La Tuệ Tuệ, hỏi: “Nương tử sợ ?”
La Tuệ Tuệ ngơ ngác, “Sợ điều gì?”
Đô Vân Gián chút căng thẳng, cân nhắc một lúc từ tốn : “Thật , , như nàng thấy , …”
Không . Hắn , trong mắt La Tuệ Tuệ, chỉ là một thư sinh yếu ớt với dung mạo tuấn tú, tính cách đơn thuần. thực chất thù dai, tâm cơ mưu lược, cố chấp tàn nhẫn. Hắn nàng hiểu , nhưng sợ nàng hiểu .
La Tuệ Tuệ tiếng nuốt nước bọt đầy căng thẳng, tiếp lời , ôm chặt eo thản nhiên đáp: “Ta mà, từ đầu tiên về nhà, .”
Hạt Dẻ Nhỏ
Đô Vân Gián , trong lòng hoảng hốt, bàn tay đang ôm eo La Tuệ Tuệ khỏi siết chặt.
Thì nàng, sớm thấu bộ mặt thật của ?
La Tuệ Tuệ rúc lòng Đô Vân Gián, nàng vẫn luôn Đô Vân Gián bình thường, cũng , hề ôn hòa tùy tiện như vẻ ngoài hiện tại, dù cũng là tiềm chất phản diện.
Hơn nữa, khi còn niên thiếu trải qua nhiều chuyện như , tận mắt chứng kiến cảnh t.h.ả.m khốc của mẫu , biến thái méo mó tâm lý là quá . Con đường của chắc chắn cũng sẽ bằng phẳng, quan trường như chiến trường, huống hồ còn mang mối thù gia tộc.
Nàng đương nhiên mong là một kẻ yếu ớt, đơn thuần, ngốc nghếch. Hắn cần khả năng tự bảo vệ , cần phản kích, nên trong thâm tâm nàng hy vọng thủ đoạn, tâm cơ, tàn nhẫn và vô tình một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-112-de-han-khong-duoc-chet-tu-te.html.]
La Tuệ Tuệ nửa dậy, đối diện với , “Ta quản là , chỉ mong bình an. Kinh nghiệm mỗi khác , lập trường khác , góc vấn đề cũng khác . bất kể khác thế nào, trong mắt , là phu quân của , là cha của con , là cùng trải qua cả đời.”
“Yêu một , sẽ yêu tất cả những gì thuộc về đó.”
Trên gương mặt căng thẳng cứng đờ của Đô Vân Gián nở rộ một nụ rạng rỡ, kéo La Tuệ Tuệ lòng, hốc mắt chua xót, khẽ thì thầm bên tai nàng: “Đời thể cưới nương tử , phu quân thật may mắn bao.”
Nếu kiếp cũng gặp La Tuệ Tuệ , liệu chuyện khác …
Sau hôn lễ, hai trải qua một quãng thời gian nồng nàn như keo sơn, La Tuệ Tuệ thậm chí còn lãng quên cả lang nhi của . Hôm đó nàng ôm hài tử đang gào t.h.ả.m thiết, lòng xót xa thôi.
Khoảng thời gian hai bọn họ hưởng tuần trăng mật, bỏ mặc tiểu lang nhi cho Tôn Thất Nương chăm sóc, quả thực chút đúng mực.
Tiểu Trầm Lan nửa hé miệng, nước mắt giàn giụa, mí mắt đỏ hoe vì , nức nở ngừng, trông đáng thương vô cùng. Đô Vân Gián một bên xem công văn, thấy tiểu lang nhi úp mặt lòng La Tuệ Tuệ, lòng khỏi dâng lên ghen tị.
Từ khi đón lang nhi từ chỗ Tôn Thất Nương về mấy ngày nay, địa vị của trong mắt La Tuệ Tuệ giảm sút nghiêm trọng.
Còn tiểu tử , cố ý , cứ hễ và La Tuệ Tuệ thiết một chút là nó đến đứt ruột, bĩu môi, đừng là oan ức đến thế nào.
Cái dáng vẻ đó đến còn thấy xót xa vài phần, huống chi là La Tuệ Tuệ, mẫu ruột của nó.
Hắn khẽ thở dài, thu tầm mắt khỏi mẫu tử hai , bất đắc dĩ lắc đầu.
…
Đào thị từ khi Đô Vân Thịnh chặt ngón tay, cả tiều tụy tả xiết. Cộng thêm việc đêm nào cũng gặp ác mộng, những nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm sâu.
Đào thị chống đầu giả vờ ngủ, mặc cho nha mát xa cho . Đêm qua nàng mơ ác mộng cả đêm, nên quầng thâm mắt Đào thị ngay cả son phấn cũng che giấu , cả mơ mơ hồ hồ.
Một lúc lâu , nàng mở mắt, xoa trán đau nhức hỏi: “Công tử , tỉnh ?”
Lời dứt, nha hầu bên cạnh vội vàng đáp: “Công tử đêm qua uống rượu suốt đêm, nên vẫn tỉnh ạ.”
Đào thị nhất thời đau lòng, hốc mắt bỗng đỏ hoe. Con trai đáng thương của nàng, bao nhiêu năm nỗ lực một sớm tan thành mây khói. Kẻ ti tiện Đô Vân Gián , quả nhiên là lòng độc ác.
Đào thị đến phòng Đô Vân Thịnh, mở cửa, một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng mũi, xông dày nàng cuộn trào. Dưới đất một mảng bừa bộn, mấy vò rượu ngổn ngang.
y phục của Đô Vân Thịnh cũng vứt lung tung đất, bản y thì bừa bộn giường ngáy như sấm, cả tiều tụy bệ rạc. Đào thị kịp giận dữ, chỉ đau lòng mà ngừng rơi lệ.
“lang nhu của ơi, A Thịnh, con như thế , nương sống đây?”
Đô Vân Thịnh tiếng đứt ruột đứt gan của Đào thị đ.á.n.h thức. Y mở đôi mắt đỏ hoe, thấy Đào thị đang úp mặt giường, đến xé lòng.
Y nén cơn đau đầu dậy, tóc tai rối bù, cằm lún phún râu ria, mắt đỏ ngầu, mặt sưng phù, quầng thâm mắt hiện rõ, trông như một con thú vây khốn.
Kể từ khi chặt ngón tay và Hàn Lâm Viện khai trừ, y ngày nào cũng rượu rời môi, sống say c.h.ế.t mộng, mơ mơ hồ hồ, tự tê liệt bản , trốn tránh hiện thực.
Cả đời y hủy hoại .
Đào thị mắt đỏ hoe, đ.ấ.m ngực, nức nở : “A Thịnh, con đừng như , lòng nương, đau quá!”
Đô Vân Thịnh mắt đỏ ngầu, nửa giường, gầm gừ khàn đặc, " nương, hài nhi hận, hài nhi chết, hủy hoại con, hủy hoại tất cả của con, con c.h.ế.t tử tế!”
Đào thị vội vàng ôm Đô Vân Thịnh lòng, căm hận : " nương hứa với con, nhất định sẽ để c.h.ế.t tử tế.”