Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 13: Biến Mất.

Cập nhật lúc: 2025-10-05 16:30:04
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đô Vân Gián cho gà vịt ăn xong, trong sân cúi đầu phủi y phục, thấy tiếng động liền thấy La Tuệ Tuệ uể oải trở về, tiến lên đỡ lấy chiếc gùi nàng, thấy nàng sắc mặt , liền dẫn nàng nhà : “Nương tử sắc mặt , gặp chuyện gì chăng?”

 

La Tuệ Tuệ xuống, nhận lấy chén nước Đô Vân Gián rót, uống một ngụm nhỏ, lắc đầu : “Cũng gì, chỉ là chạm mặt La Minh Lan ở đầu làng, chút tức giận mà thôi.”

 

Đô Vân Gián cũng xuống bên cạnh. La Tuệ Tuệ ngừng một lát kể chuyện , cảm khái : “Thật đáng tiếc cho Tào Bảo Thông, định duyên với La Minh Lan.”

 

Nói thì hai cũng trai tài gái sắc, khá xứng đôi, chỉ là nhân phẩm cả nhà La Minh Lan vấn đề, La Tuệ Tuệ cảm thấy nàng chút xứng với Tào Bảo Thông.

 

“Nhân duyên vốn dĩ trời định, lẽ đó là duyên phận của hai họ.” Đô Vân Gián cúi đầu mỉm nhẹ, ngừng một lát tiếp lời: “Nếu hữu duyên vô phận, hôn sự tự nhiên cũng sẽ thành, nương tử cần ưu sầu.”

 

La Tuệ Tuệ nhướng mày, “Ta sầu gì chứ, đúng, nhân duyên trời định mà.”

 

Đô Vân Gián nữa, bắt đầu thu dọn những thứ La Tuệ Tuệ mua về nhà. Thấy trong gùi nàng đủ thứ kỳ lạ cũng hỏi nhiều, chỉ sắp xếp chúng gọn gàng. Hắn từ trong gùi lấy một tấm gương đồng, trong gương mày mắt non nớt, gò má gầy gò, chỉ còn đôi mắt phượng khẽ lộ vẻ kinh ngạc.

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Đây là hình ảnh khi còn trẻ.

 

Đô Vân Gián nhất thời cầm gương chút ngây , đôi khi, cảm thấy bây giờ giống như một giấc mộng, tỉnh mộng vẫn là đại gian thần nắm giữ binh quyền; đôi khi, cảm thấy kiếp giống như một giấc mộng, giờ đây mộng tỉnh , vẫn là kẻ hèn yếu rơi bùn lầy thể giãy dụa.

 

Trang Chu mộng điệp, là mộng, là bướm?

 

Đô Vân Gián khẽ cong khóe môi tiếng động, bất kể là mơ tỉnh, đời con đường nhất định là một đại lộ thênh thang.

 

La Tuệ Tuệ bóng lưng bận rộn của Đô Vân Gián, khẽ thở dài một tiếng, Đô Vân Gián mắt nàng dường như hợp với nơi .

 

Hắn luôn giữ phong thái, tuân thủ lễ nghi, lưng thẳng tắp. Dù mặc áo vải thô, mặt vàng vọt gầy gò, nhưng phong thái vẫn ung dung, thoát tục, ngay cả khi cho gà ăn cũng một vẻ duyên dáng riêng.

 

Ban đầu La Tuệ Tuệ cho rằng thích nghi với cuộc sống nơi đây, câu nệ lúng túng, nhưng một thời gian dài tiếp xúc mới , quét dọn, cho gà ăn, bổ củi, đun nước đều thành vấn đề. Điều khiến nàng ngạc nhiên, nhưng việc thuận tay như , chắc hẳn cũng chịu ít khổ sở.

 

Nói chuyện cũng ôn tồn nhỏ nhẹ, thường xuyên mỉm , cử chỉ đều toát lên phong thái. Nàng xem ít phim cổ trang hiện đại, nhưng dáng vẻ của những đó luôn vấn đề lớn. Gặp Đô Vân Gián, La Tuệ Tuệ mới thế nào là một công tử ôn hòa, phong thái vô song.

 

Điều lẽ là giáo dưỡng khắc sâu cốt tủy của , nhất thời nửa khắc cũng sẽ đổi.

 

La Tuệ Tuệ luôn cảm thấy điều gì đó đúng, nàng nghĩ mãi , đành bỏ qua.

 

La Tuệ Tuệ nghĩ, đợi nàng gom đủ tiền, rời khỏi La Gia Thôn, khi đó sẽ trả khế ước bán cho Đô Vân Gián, tùy .

 

Đô Vân Gián định thần , đặt tấm gương đồng lên bàn trang điểm đơn sơ của La Tuệ Tuệ cạnh cửa sổ, từ trong gùi lấy một quyển Luận Ngữ và Thiên Tự Văn, “Đây là nàng mua ?”

 

Đô Vân Gián nhíu mày, những thứ kiếp qua , nghĩ là nàng mua cho La Thập Nguyệt.

 

“Ta bây giờ sách gì, nghĩ rằng những thứ đều qua , nên mua cho Thập Nguyệt. Chàng chữ, nhờ dạy Nguyệt nhi. Chàng mua sách gì, đợi tới chợ, tên sẽ mua, hoặc tự mua cũng .” La Tuệ Tuệ nhận lấy quyển Thiên Tự Văn, tập sách đóng gói cẩn thận ngả vàng, bên trong là chữ phồn thể khó hiểu. La Tuệ Tuệ lật vài trang, quả nhiên, nhiều chữ nàng đều .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-13-bien-mat.html.]

 

Nghĩ năm xưa nàng cũng từng là một sinh viên đại học, bây giờ thì , thành mù chữ mất .

 

Đô Vân Gián gật đầu ưng thuận, mở quyển Luận Ngữ trong tay vài trang.

 

Thời tiết nhanh chóng trở lạnh, Đô Vân Gián rảnh rỗi liền dẫn La Thập Nguyệt sách học chữ, La Tuệ Tuệ vẫn luôn suy tính chuyện ăn. Lần nàng dùng mía còn thành đường mang trấn bán một ít tiền, kết quả ngày đó tiêu hết sạch.

 

La Tuệ Tuệ trong bếp ghé tai lắng , trong sương phòng, Đô Vân Gián giọng điệu ôn hòa, “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh tắc, thần tú liệt trương. Hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng...”

 

Ngay đó giọng non nớt, ngây ngô của La Thập Nguyệt vang lên theo, La Tuệ Tuệ khép cánh cửa bếp thấp, loáng một cái gian. Nàng vòng quanh căn nhà gỗ một lượt, lật xem nhiều sách, mấy chữ , lẩm nhẩm tiếng, “Đậu phụ?”

 

, nơi nàng đang ở đây cũng giống như quê bà nội nàng kiếp , cây trồng lúa mì, cao lương, đậu nành, mía v.v., chỉ là thu hoạch khá.

 

Nhà La Đại Thành nghèo rớt mồng tơi, từ khi La Đại Thành qua đời, đất đai trong nhà cũng đều bỏ hoang, La Tuệ Tuệ chỉ trồng một ít lúa mì để nộp thuế, còn sức lực để trồng trọt thứ khác. Hơn nữa, những nhà trồng đậu nành trong làng cũng ít, đậu phụ thì thể thử xem.

 

“Được , hôm nay đến đây thôi, tự ôn tập vài lượt nhé.” Đô Vân Gián đặt sách xuống, rót một chén nước ẩm cổ họng, La Thập Nguyệt vui vẻ gật đầu, ôm sách tự luyện tập.

 

Đô Vân Gián dậy chỉnh y phục, về phía bếp định giúp La Tuệ Tuệ, đẩy cánh cửa đang hé mở, bên trong một bóng . Đô Vân Gián chút nghi hoặc, rõ ràng thấy nàng ngoài mà?

 

Hắn ở cửa một lúc lâu, mới cho gà vịt ăn.

 

La Tuệ Tuệ xem qua quy trình đậu phụ, định mua vài cân đậu thử xem. Từ gian , trong đầu nàng là các bước đậu phụ, chợt nhớ chiếc cối đá nhà thím Lương Mai Hoa bên cạnh , thể mượn dùng.

 

“Làm giàu ơi, đến đây!” La Tuệ Tuệ tâm trạng cực từ bếp bước , liền thấy Đô Vân Gián chuồng gà, cau mày . Nàng bỗng thấy sống lưng chợt lạnh, bèn lên tiếng: “Sao , Thập Nguyệt khó dạy lắm ?”

 

Đô Vân Gián nhanh chóng thu vẻ ngạc nhiên trong lòng, lắc đầu nhẹ : “Thập Nguyệt thông tuệ, nương tử nãy vẫn luôn ở trong bếp ?”

 

La Tuệ Tuệ “Ừ” một tiếng, “Ta nhà thím Mai Hoa bên cạnh mượn chút đồ, một lát sẽ về.”

 

Nhìn La Tuệ Tuệ đầu ngoài, nụ mặt Đô Vân Gián lập tức biến mất, đôi mắt vốn trong trẻo giờ phút dấy lên sóng to gió lớn, đáy mắt một mảnh cuồn cuộn.

 

Vừa nãy, trong bếp rõ ràng ?

 

Đô Vân Gián nắm chặt hai tay, La Tuệ Tuệ thật sự càng ngày càng khiến kiêng dè. Tái sinh trở , thứ trong tương lai đều trong tầm kiểm soát của , chỉ duy nàng, là một biến .

 

Đô Vân Gián thầm thề trong lòng, bất kể nàng là yêu quái phương nào, cũng rõ.

 

Sau đó vài ngày, La Tuệ Tuệ chuyên tâm đậu phụ, hỏng hai , thứ ba cuối cùng cũng thành công. Ngày đó cả nhà một bữa tiệc đậu phụ.

 

“A tỷ, tỷ thật lợi hại, ngay cả đậu phụ cũng .” La Thập Nguyệt gắp đậu phụ, nhai kỹ nuốt chậm, theo Đô Vân Gián học vài ngày, cử chỉ cũng nhã nhặn hơn nhiều.

 

Loading...