Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 141: Đại kết cục phần 2.

Cập nhật lúc: 2025-10-07 02:01:03
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đô Vân Gián lúc tuy vẻ bình tĩnh, nhưng La Sinh theo Đô Vân Gián nhiều năm đều , nếu kẻ đó lúc mặt, e rằng là một c.h.ế.t .

 

Chủ tử và phu nhân là phu thê trẻ, tình cảm giữa hai họ như những cặp phu thê bình thường.

 

Hơn nữa, chủ tử quan tâm nhất chính là phu nhân, ngay cả tiểu công tử cũng quan trọng bằng phu nhân. Kẻ đó to gan lớn mật dám truyền những lời đồn như , e rằng sống nữa .

 

Đô Vân Gián trầm tư rảo bước về phía , La Sinh vội vàng theo .

 

Ở góc rẽ, một tiếng kêu thảng thốt vang lên, một nữ tử chật vật ngã đất. Nàng thể tin nổi tuấn tú tiêu sái mặt lùi mấy bước, tránh nàng như tránh ôn dịch.

 

Người mắt mặt tựa ngọc quan, phong độ phi phàm, chỉ một cái , trái tim nàng chìm đắm.

 

Hôm nay phụ bảo nàng ngoài mời rượu, cũng ý kết , nàng cũng sẵn lòng.

 

Nàng nén sự ngượng nghịu dậy, cúi hành lễ. Đô Vân Gián dây dưa, nhịn phát tác, định nhanh chóng rời .

 

Vị nữ tử thấy khó khăn lắm mới đợi sắp rời , liền chẳng còn để ý đến e thẹn giữ , vội vàng đuổi theo mấy bước chặn , "Đô đại nhân xin dừng bước."

 

Đô Vân Gián lạnh mặt lùi một bước, "Cô nương xin hãy tự trọng."

 

Vị nữ tử chính là Tạ Lâm Lang, đích nữ của Thái phó đương triều, từ nhỏ học thi thư lễ nghi, nay trong lòng , nhất thời đỏ bừng mặt, hổ vô cùng.

 

nàng vẫn cố chấp chịu từ bỏ cơ hội , nén sự hổ mà tự tiến cử: "Lâm Lang ngưỡng mộ đại nhân từ lâu, cầu đại nhân rủ lòng thương."

 

"Bổn quan gia thất, vả đời nạp , cô nương hãy tìm cành cao khác ."

 

Đô Vân Gián ánh mắt lạnh băng, lời dứt cất bước rời , chỉ còn Tạ Lâm Lang mặt mày đỏ trắng đan xen, ngượng ngùng nguyên tại chỗ ở hành lang.

 

La Tuệ Tuệ vì nôn mửa nên sắc mặt trắng bệch, chút mất sức giường, đại phu bên cạnh vuốt râu hoa râm, một lúc lâu mới mở mắt, mặt mày hớn hở : "Chúc mừng phu nhân, m.a.n.g t.h.a.i ."

 

Tôn Thất nương đang ôm Tiểu Trầm Lan lo lắng chờ đợi ở một bên, lập tức vui mừng mặt, cao hứng đưa tiền khám bệnh cho đại phu, nhét thêm một phong lì xì đỏ chót, đến tít mắt.

 

La Tuệ Tuệ sờ sờ bụng vẫn còn bằng phẳng, sắc mặt khó chịu lúc liền dịu , mang theo vài phần ý .

 

Tiểu Trầm Lan dường như cũng hiểu điều gì, sấp giường, bàn tay nhỏ bé đặt lên tay La Tuệ Tuệ, " nương, sắp ?"

 

La Tuệ Tuệ khẽ vuốt đỉnh đầu mềm mại của tiểu tử, " , Trầm Lan sắp ca ca ."

 

Vừa lúc đó, Yên Chi mặt mày lạnh tanh từ bên ngoài trở về, Tôn Thất nương thấy sắc mặt nàng khó coi liền vội hỏi xảy chuyện gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-141-dai-ket-cuc-phan-2.html.]

Yên Chi kể lời đồn đại ầm ĩ phố về La Tuệ Tuệ một cách rành mạch, còn thêm một câu: "Có kẻ còn quá đáng hơn, dám đặt cược ở sòng bạc, rằng, rằng công tử chắc chắn sẽ hưu phu nhân trong vòng ba tháng để cưới quý nữ khác."

 

Sắc mặt Tôn Thất nương lập tức trở nên khó coi, chỉ riêng La Tuệ Tuệ xong bật , đưa cho Yên Chi một ngàn lượng bạc bảo nàng cũng đặt cược.

 

Hai còn ở bên cạnh hành động của nàng cho kinh ngạc nhẹ, nhưng cũng thêm gì.

 

Đô Vân Gián một trận yến tiệc mừng thọ cho mất hết hứng thú, về phủ tin La Tuệ Tuệ mang thai, nhất thời phiền muộn đều quẳng lên chín tầng mây.

 

Ngay khi đang chờ đợi Đô đại học sĩ hưu bỏ thê tử thôn nữ , trong kinh thành tin đồn, phu nhân của Đô đại học sĩ m.a.n.g t.h.a.i hai!

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Hoàng đế hạ chỉ, phu nhân La thị của đại học sĩ, tài mạo song , thông minh lanh lợi, thùy mị tinh xảo, xuất chúng phi thường, đặc biệt sắc phong Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân.

 

Trong một khắc, lời đồn đại trong kinh thành đều tan biến.

 

Đêm, ánh trăng như nước, phu thê hai hành lang thổi gió đêm mát lành, ngửi hương hoa, lắng tiếng ếch nhái và tiếng ve kêu râm ran.

 

La Tuệ Tuệ tựa vai Đô Vân Gián, bầu trời đêm giao thoa giữa trăng và , chợt nhớ về cảnh tượng nhiều năm hai lén lút chạy lên núi dạy dỗ La Minh Châu.

 

Vẫn còn nhớ, đêm đó, ánh trăng cũng như đêm nay.

 

Thiếu niên dáng cao gầy, mày mắt non nớt, trong đêm tối, mắt dường như mang theo dải ngân hà, phản chiếu đều là bóng hình của nàng.

 

"Phu quân, mong thai là lang nhi nữ nhi?"

 

Đô Vân Gián ôm eo nàng, vuốt những sợi tóc gió thổi rối của nàng, "Chỉ cần là do nàng sinh , bất kể là nam nữ đều thích."

 

Khóe miệng La Tuệ Tuệ cong lên, "nữ nhi , thai sinh một nữ nhi, chữ 'hảo', thấy thế nào?"

 

Đô Vân Gián đương nhiên phản đối.

 

La Tuệ Tuệ ánh trăng : "Chàng còn nhớ , đêm đó đưa dạy dỗ La Minh Châu, ánh trăng đêm đó cũng như hôm nay."

 

Đô Vân Gián suy nghĩ trôi về cái đêm nhiều năm , nữ tử đỏ mặt, hỉ nộ ái ố đều hiện rõ gương mặt nàng, nàng thở hổn hển, đôi mắt sáng ngời, chỉ cần một cái, liền thể rời mắt nữa.

 

Hắn nhẹ nhàng đáp: "Nhớ."

 

Đêm đó, nàng trái tim , từ đó về , mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt, mỗi hành động của nàng đều khiến lòng xao động.

 

Chàng và , đều chỉ là một hạt cát nhỏ bé giữa biển mênh mông, gặp gỡ là may mắn, yêu là duyên trời định.

 

 

Loading...