Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 15: Thăm Dò .
Cập nhật lúc: 2025-10-05 16:30:06
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
La Tuệ Tuệ nhận lấy gói vải trong lòng Đô Vân Gián, “Nặng lắm, đeo ?”
Đô Vân Gián liếc nàng, đeo thẳng chiếc gùi lên lưng, : “Không nặng, về thôi.”
La Tuệ Tuệ gật đầu, từ trong lòng lấy hai cái bánh bao nóng hổi, mở giấy dầu còn bốc nghi ngút, đưa cho Đô Vân Gián. Hai liền vội vã về.
Ngày càng ngắn , hai về nhà chia y phục. La Thập Nguyệt chiếc áo bông mới tinh trong tay, vô cùng vui vẻ.
La Tuệ Tuệ sắp xếp những thứ mua về xong, liền cho gà ăn. Mấy con gà con mua về đó lớn hơn nhiều, cả ngày ríu rít nhảy nhót.
La Tuệ Tuệ cho chúng ăn, đàn gà chạy lung tung khắp sân, nghĩ thầm sang năm đầu xuân là thể ăn trứng gà . “Ăn uống cho tử tế, cố gắng sang năm đẻ trứng, giàu , xem các ngươi cố gắng , cố lên.”
“A tỷ, tỷ đang gì với gà ?” La Tuệ Tuệ đầu , La Thập Nguyệt đang ôm một quyển sách ở cửa sương phòng, vẻ mặt nên lời nàng, Đô Vân Gián theo cũng nàng.
“Ta cho gà ăn, thấy chúng lớn .” La Tuệ Tuệ vỗ vỗ tay, chúng lớn như , đều là công lao của La Tuệ Tuệ cả. Những linh tuyền thủy chỉ riêng mấy các nàng uống, nàng còn lén cho gà uống nữa.
Thím Lương Mai Hoa hàng xóm còn nuôi c.h.ế.t hai con, đau lòng đến mức hít khí lạnh. Còn nàng đầu nuôi gà, những c.h.ế.t con nào, mà còn lớn .
Không chỉ gà, ngay cả bệnh ho của Đô Vân Gián cũng thuyên giảm nhiều, gần đây ít khi thấy Đô Vân Gián ho nữa .
Mấy ăn xong bữa tối, trời lên đèn. Đô Vân Gián nhà thấy La Tuệ Tuệ hai tay chống cằm, vẻ mặt chán đời đống bạc vụn bàn mà thở ngắn than dài.
“Nương tử, , chuyện phiền lòng gì , vi phu thể giúp đỡ ?”
Nhìn Đô Vân Gián đối diện , đôi mắt trong trẻo ý tràn đầy nàng. Nàng vẫn luôn mắt Đô Vân Gián , chỉ là ngờ khi càng hơn, ánh nến, trong mắt như thể phủ đầy trời, lấp lánh sáng ngời.
La Tuệ Tuệ đến hoa mắt, định thần mân mê đống bạc vụn bàn, than thở: “Nghèo quá, còn đưa các ngươi học nữa chứ, giờ thì , e là ngay cả ăn Tết cũng khó khăn.”
Đô Vân Gián từ trong lòng lấy chiếc túi tiền La Tuệ Tuệ đưa cho buổi trưa, “Đây là bạc còn , nương tử nhận lấy .”
“Chàng giữ , mua giấy bút cũng khá tốn tiền, đủ thì tìm .” La Tuệ Tuệ đẩy túi tiền .
“Vậy thôi.” Đô Vân Gián dừng một chút cũng từ chối, cân nhắc một lát : “Hôm nay vi phu tự tiện quyết định tìm một công việc, là chép sách cho tiệm sách. Nương tử nếu cảm thấy , sẽ từ chối.”
La Tuệ Tuệ mắt sáng rực, “Ồ, quá ! Sao đây nghĩ chứ, ở đây, mỗi ngày ngoài cho gà vịt ăn chắc cũng nhàm chán đúng ?”
Đô Vân Gián lắc đầu, “So với những ngày , bây giờ quả thực nhàn hạ và yên bình hơn nhiều. Vi phu tay trói gà chặt, giúp nương tử việc gì lớn, nương tử suốt ngày bận rộn bôn ba, vi phu thấy hổ thẹn. Người thường , trăm điều vô dụng là thư sinh, đến tận hôm nay mới thực sự cảm nhận điều đó.”
La Tuệ Tuệ nhướng mày. Nàng Đô Vân Gián nhất định là một thư sinh vô dụng, mặc dù bề ngoài vẻ yếu ớt chịu nổi một trận gió, nhưng La Tuệ Tuệ vẫn dám xem nhẹ . Không vì điều gì khác, mà là trực giác của nữ nhân mách bảo.
“Sao như chứ, mỗi đều vị trí của riêng . Ai bảo vô dụng? Chàng xem, chẳng ngày ngày dạy Thập Nguyệt sách đó , còn tìm công việc chép sách, kiếm tiền, chữ, điển tịch, ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-15-tham-do.html.]
Dừng một chút, La Tuệ Tuệ liền tiếp lời: “Cái thế gian , sách là thanh quý, tiền đồ. Chờ ngày cơ hội thư viện, nhất định chăm chỉ học hành, đến lúc đó nổi danh, cũng thể nở mày nở mặt.”
Đô Vân Gián khẽ một tiếng, đáp một tiếng “”.
Người ở đây hoạt động giải trí, ban đêm ngủ sớm. Lúc đầu, La Tuệ Tuệ quen, luôn trằn trọc đến nửa đêm, nhưng giờ đây nàng cũng hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm.
Tiễn Đô Vân Gián , La Tuệ Tuệ ngáp liên tục vài cái, liền lách gian. Nàng định khai hoang mảnh đất trống căn nhà gỗ để trồng rau.
Trong lúc La Tuệ Tuệ đang miệt mài đào đất, thì ở bên , Đô Vân Gián mở mắt, lắng tiếng thở dài đều đặn của La Thập Nguyệt bên cạnh chậm rãi dậy.
Đứng cửa phòng La Tuệ Tuệ, Đô Vân Gián ngưng thần tĩnh khí lắng động tĩnh bên trong. Một lát , Đô Vân Gián ngẩng đầu, bên trong ai.
Kiếp , Đô Vân Gián võ công cao cường, động tĩnh cách mười bước chân đều thể thấy, lòng cảnh giác cũng phi thường. Dù hiện tại võ công còn như xưa, nhưng tiếng động nhỏ xung quanh đều thể qua tai . Ví như lúc , thể thấy tiếng thở đều của La Thập Nguyệt phòng bên, tiếng gà gáy nhẹ trong chuồng gà, tiếng gió đêm thổi xào xạc lá cây rõ mồn một, như thể phóng đại lên gấp bội.
Chỉ riêng căn phòng của La Tuệ Tuệ hề tiếng động nào. Hắn nâng tay đẩy cửa phòng , bên trong trống , nàng biến mất ?
Đô Vân Gián nhíu mày, những đêm nàng đều ở trong phòng, chỉ riêng đêm nay thì . Chẳng lẽ nàng đêm nay thử nàng, nên rời ?
Đô Vân Gián đoán mò hồi lâu nhưng kết quả, nhẹ nhàng đóng cửa phòng , trở về phòng . Trên giường, La Thập Nguyệt ngủ say sưa. Đô Vân Gián đưa tay điểm huyệt ngủ của y, bàn, rót cho một chén nguội.
Cho đến tận nửa đêm, khi Đô Vân Gián cũng chút buồn ngủ chống đỡ nổi, mới cảm nhận La Tuệ Tuệ trở về phòng bên. Đô Vân Gián lấy tinh thần, uống cạn chút nguội cuối cùng, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn nhiều. Cơn buồn ngủ tan biến, Đô Vân Gián tiếp tục chờ đợi.
Ở bên , La Tuệ Tuệ đào đất nửa đêm, lâu ngày việc nặng nhọc nên mệt mỏi gần chết, xuống là ngủ ngay. Đô Vân Gián giường, La Tuệ Tuệ đang ngủ say, tĩnh lặng lâu.
Hắn như pháp pháo chế điểm huyệt ngủ của La Tuệ Tuệ, nàng tóc ẩm mồ hôi, bộ dạng mệt lả giường mà hiểu . Nửa đêm nàng rốt cuộc gì mà mệt đến như ?
Đô Vân Gián cau mày, lấy thứ mà trân quý lâu trong lòng ngực, từ từ mở . Đó là một tờ giấy bùa màu vàng, là thứ đặc biệt xin về hôm nay.
Mặc dù đây tin những chuyện quái dị như quỷ thần, nhưng kể từ khi trọng sinh, gặp La Tuệ Tuệ, một lai lịch bất minh và thần thông quảng đại, đối với những chuyện cũng thêm phần kính sợ.
Đô Vân Gián mở miệng niệm một câu chú ngữ, nhanh tay dán lá bùa lên trán La Tuệ Tuệ, miệng vẫn ngừng niệm chú. Nửa ngày trôi qua, cũng thấy giường chút biến đổi nào.
Cắn chặt răng hàm, Đô Vân Gián cau mày, trong lòng thả lỏng, khẽ lẩm bẩm: “Không yêu ma, chẳng lẽ là cô hồn?”
La Tuệ Tuệ ngủ yên , chỉ khẽ động lông mày khi Đô Vân Gián dán bùa. Đô Vân Gián gỡ tờ giấy vàng trán La Tuệ Tuệ xuống, lá bùa vẽ rồng bay phượng múa bằng chu sa đó, thầm nghĩ, kẻ lừa đảo!
Do đêm qua đào đất, La Tuệ Tuệ ngủ một giấc mộng mị, đặc biệt ngon giấc. Sáng sớm thức dậy tinh thần sảng khoái, trái Đô Vân Gián, mắt một quầng thâm nhạt.
“Mặt tệ quá, tối qua ngủ ngon ? Có Thập Nguyệt tranh chăn ?” La Tuệ Tuệ quấn chặt y phục, hít một khí lạnh.
Hạt Dẻ Nhỏ