Đô Vân Gián im lặng nuốt nốt miếng bánh ngô cuối cùng, giọng trong trẻo, phát âm rõ ràng, hùng hồn : “Ừm, , tên là Đô Vân Gián.”
Nói đoạn, đặt bát đũa xuống, dùng ống tay áo lau khóe miệng, thẳng tắp, lưng thẳng, ánh mắt đảo một vòng khuôn mặt kinh ngạc của hai tỷ , mặc cho họ dò xét.
La Tuệ Tuệ đó khó hiểu hỏi: “Vậy đây ngươi vì cứ chuyện, lão nha hành cũng ngươi mà.”
Đô Vân Gián đè giọng ho nhẹ mấy tiếng: “Bệnh nặng, quá mệt, còn đói nữa, sức để , nên dứt khoát mở miệng.”
La Tuệ Tuệ nên lời nhướng mày, muôn vạn cũng ngờ là lý do !
thấy chuyện mạch lạc, khúc mắc nhỏ trong lòng nàng lập tức tan biến, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Nén nửa ngày, La Tuệ Tuệ mới thốt một câu: “Yên tâm, tuy thể cho ngươi ăn sơn hào hải vị, nhưng ít nhất sẽ đói nữa.”
Đô Vân Gián khẽ đáp một tiếng.
Thôi , La Tuệ Tuệ miếng bánh ngô ăn dở và nửa bát cháo trắng trong tay.
Haizz, phát gia trí phú, đưa kế hoạch thôi!
Mấy đều mệt mỏi cả ngày, ăn xong liền sớm ngủ. Đô Vân Gián ánh trăng lọt qua cửa sổ, ký ức kiếp và kiếp đan xen, suy nghĩ hỗn loạn, từng hình ảnh cũ như mơ, như thật, kéo giằng .
La Tuệ Tuệ trải chiếu bếp, đầu đặt lên gối, cảnh tượng mắt đột nhiên đổi, căn bếp nhỏ tối tăm trong nháy mắt biến thành một vùng cỏ xanh ngát trời, La Tuệ Tuệ ngơ ngác giật dậy từ đất, nào còn cái chiếu nàng trải, chỉ thấy một bãi cỏ xanh mướt, tỏa hương cỏ thoang thoảng.
Ngẩng đầu lên, tận cùng của bãi cỏ vô tận là những dãy núi tuyết liên miên, một bên bầu trời treo vầng trăng khuyết, một bên ánh dương rực rỡ, mặt trời mặt trăng cùng tỏa sáng!
La Tuệ Tuệ , phía là một căn nhà gỗ kiến trúc tinh xảo, bên cạnh là một cái giếng và dòng suối róc rách, tiếng chim hót líu lo và bướm bay lượn.
Tình hình gì đây?
Vật lộn một hồi, La Tuệ Tuệ nhắm mắt , trong đầu nghĩ đến căn bếp, khi mở mắt , nàng ở trong bếp. Nàng vòng quanh bếp một vòng, phát hiện điều gì.
La Tuệ Tuệ nuốt nước bọt, đè nén trái tim đang đập loạn xạ, nữa nhắm mắt, trong đầu nghĩ đến nơi thấy, khi mở mắt nàng cạnh giếng.
Thần kỳ đến !
Đi vòng một vòng, La Tuệ Tuệ đẩy cửa căn nhà gỗ , ngẩng đầu , bên trong bàn ghế, dụng cụ nhà bếp, chén đũa… đều đầy đủ cả. Bốn bức tường dựng nhiều giá sách, bên bày đầy sách vở, túi vải, mỗi ô đều dán nhãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-4-khong-gian.html.]
La Tuệ Tuệ kiểm tra từng cái một, ngờ bên đủ thứ, sách dạy nấu ăn, y thuật, sách công cụ, các loại hạt giống, còn cả d.ư.ợ.c liệu. La Tuệ Tuệ kinh ngạc há to miệng, quả thật trời xanh mắt mà!
La Tuệ Tuệ phấn khích một hồi lâu, nơi , nàng sẽ lo phát gia trí phú nữa. Đang lúc nàng chuẩn về, thì thấy quyển sách bàn bên cạnh: “Linh Tuyền Không Gian, đây là gì?”
La Tuệ Tuệ mở sách một lượt, mới nơi đang ở là một gian ý thức, quan trọng nhất là cái giếng bên ngoài nước Linh Tuyền, thể giải độc chữa bệnh, cường kiện thể, da, tóm là công dụng vô cùng mạnh mẽ.
La Tuệ Tuệ thầm nghĩ, thế giới thật huyền ảo!
mà, nàng thích, quả thật quá hợp khẩu vị của nàng .
La Tuệ Tuệ cầm cái hồ lô bằng bích ngọc nhỏ bằng ngón tay cái bên cạnh quyển sách, rời khỏi gian, lúc mới mãn nguyện ngủ.
Sáng hôm , mấy dùng xong bữa sáng đơn giản, La Tuệ Tuệ đang chuẩn lo liệu việc thành với Đô Vân Gián.
Nàng bộ y phục đỏ vá víu trong tay, khẽ thở dài. Tuy rằng chỉ là qua loa, nhưng cũng quá đạm bạc. “Lần kết hôn , nhất định mặc lễ phục nhất!”
Bộ y phục là y phục mà mẫu của nguyên chủ để , vì là đồ bà mặc khi thành , nên bà vẫn luôn nỡ vứt, giờ đây dịp dùng đến.
Đang lúc La Tuệ Tuệ thầm buồn bã, liền thấy giọng Đồng Lạp Mai oang oang trong sân: “Ôi chao, đúng là bản lĩnh , mai mối sính lễ, tự ý dẫn nam nhân hoang dã về nhà !”
La Thập Nguyệt ném cái rìu trong tay xuống, cãi : “Thím bậy bạ gì , sẽ cưới tỷ tỷ của , là tỷ phu của !”
La Tuệ Tuệ từ trong nhà bước , thấy La Thập Nguyệt đỏ bừng mặt, hai nắm đ.ấ.m siết chặt đầy tức giận, Đô Vân Gián sắc mặt , chau mày một bên.
Đồng Lạp Mai thấy La Tuệ Tuệ , liền vội : “nha đầu , trong nhà lớn, tùy tiện dẫn nam nhân về nhà, sợ lừa , trinh tiết của nữ tử là quan trọng nhất đó.”
“Nhìn cái tên tiểu tử xem, còn gì là tỷ phu, cái tay nhỏ cái chân nhỏ thế , e là lớn hơn nha đầu ngươi mấy tuổi . Tuệ Tuệ , con lời thím, nam nhân mà, lớn tuổi mới thương .”
La Tuệ Tuệ khẽ một tiếng, bước tới, vỗ nhẹ lên vai La Thập Nguyệt an ủi: “Hôm nay là ngày đại hỷ của Tỷ tỷ, tức giận gì, , mời tộc trưởng và thôn trưởng qua đây.”
La Thập Nguyệt hít sâu một , hằn học liếc Đồng Lạp Mai một cái, chạy . Đô Vân Gián La Tuệ Tuệ đang chắn mặt, lưng thẳng tắp, cúi đầu che miệng khẽ ho một tiếng, đáy mắt đọng một ý , xem xem, nàng sẽ giải quyết thế nào đây!
Thấy La Thập Nguyệt ngoài, La Tuệ Tuệ mới Đồng Lạp Mai: “Sáng sớm tinh mơ thế , thím Lạp Mai đến chúc mừng , Tụê Tuệ thật sự sủng ái mà kinh sợ.”
Đồng Lạp Mai cau mày, nha đầu đột nhiên năng văn vẻ , nàng thấy là lạ. Sau đó, khuôn mặt đầy nếp nhăn của nàng chất chồng nụ , đến thấy mắt.
“Quả thật là đại hỷ, hôm qua thím cố sức đến hạ Hà thôn hỏi , Trương Đồ Phu nhà , chê con tuổi lớn, ngày mai sẽ đến đón con về. Sính lễ cũng rõ , một cái chân giò đó, tình hình nhà , cũng đòi con mang theo của hồi môn gì, con cứ thu dọn , ngày mai chuyện sẽ thành!”
Hạt Dẻ Nhỏ