Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 7: Linh Chi.
Cập nhật lúc: 2025-10-05 16:29:58
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta mua , đương nhiên sẽ đối xử với , ban đầu mua , cũng là vì ép buộc bất đắc dĩ, thấy cũng là cam chịu giam cầm nơi đây, là thế , năm năm, lấy năm năm kỳ hạn, đến lúc đó sẽ trả khế cho , liền tự do.” La Tuệ Tuệ nghĩ, năm năm thời gian, đủ để nàng vững gót chân ở đây , Thập Nguyệt khi đó cũng thể tự lập , còn về mắt , hai họ đại khái cùng một đường.
Đô Vân Gián đầy mắt thể tin , nàng lòng đến .
Kiếp , nàng sống c.h.ế.t cũng đồng ý thả y , cho dù y cầu xin thế nào.
La Tuệ Tuệ thấy y tin, “Hay là, lập một văn tự cam kết?”
Đô Vân Gián nàng hồi lâu, nghĩ động cơ của nàng, khựng một chút : “Ta tin nàng.”
La Tuệ Tuệ nhướng mày, tin mới là lạ.
Vẻ mặt tràn đầy tin của , suýt chút nữa thẳng lên mặt .
La Tuệ Tuệ gật đầu, thấy y như , nàng cũng tiện thêm gì nữa, thế là đổi sang một chủ đề khác: “Chàng năm nay bao nhiêu tuổi ?”
“Mười lăm.”
La Tuệ Tuệ , tin y: “Chàng mười lăm ư?”
Trông nhiều nhất cũng chỉ lớn hơn La Thập Nguyệt hai ba tuổi thôi.
Đô Vân Gián khẽ ho vài tiếng, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
La Tuệ Tuệ thở dài một , xem nam nhân hành hạ đến mức nào, mười lăm tuổi, đặt ở hiện đại vẫn còn là học trò cấp hai, nhỏ mà mẫu nàng sinh còn lớn hơn y hai tuổi .
“Chàng cứ yên tâm ở trong nhà , yên tâm, sẽ gì , như , trong mắt , nhiều nhất cũng chỉ là một thôi.”
Đô Vân Gián mặt liền sa sầm, nữ tử quá tự cho là đúng, y lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi .
Chẳng qua nghĩ kiếp khi y qua đời, cũng chỉ mới qua ba mươi tuổi, kiếp , y nhất định sống đến khi thọ chung chính tẩm.
Sáng sớm ngày hôm , La Tuệ Tuệ liền dẫn Đô Vân Gián phủ thành, tìm một hiệu thuốc, bước cửa, d.ư.ợ.c đồng liền hỏi: “Hai vị đến khám bệnh bốc t.h.u.ố.c ạ?”
La Tuệ Tuệ đ.á.n.h giá một lượt, hiệu t.h.u.ố.c lớn, trông cũng đáng tin cậy, “Chúng đến khám bệnh.”
Rất nhanh, d.ư.ợ.c đồng dẫn hai họ phòng trong, một lão đại phu năm mươi tuổi, mặc một bộ trường sam màu xanh mực, mái tóc hoa râm dùng một cây trâm gỗ buộc gọn, đang vuốt râu dê y thư, thấy hai liền đặt sách xuống.
Lão đại phu bắt mạch cho Đô Vân Gián lâu, vuốt râu một tràng dài, La Tuệ Tuệ chọn lọc ngóng cuối cùng cũng hiểu đôi chút, thì Đô Vân Gián phong hàn chữa trị kịp thời, kéo dài quá lâu, dẫn đến phong hàn nhập thể, tổn thương phổi.
Lão đại phu kê t.h.u.ố.c xong, La Tuệ Tuệ cũng mượn cơ hội lấy linh chi trong tay , “Đại phu ở đây thu mua d.ư.ợ.c liệu ? Chỗ một cây thuốc, tướng công là linh chi, ngài xem thử.”
Lão đại phu , nhận lấy linh chi trong tay La Tuệ Tuệ tỉ mỉ kiểm tra, gật đầu : “Là một cây t.h.u.ố.c , thu, hai vị giá bao nhiêu?”
La Tuệ Tuệ đầu Đô Vân Gián, hai , La Tuệ Tuệ : “Chúng cũng hiểu rõ lắm, ngài cứ mà định giá là .”
Lão đại phu đ.á.n.h giá phu thê hai một cách đầy ẩn ý, đặt linh chi xuống, : “Ta cũng giấu hai vị, cây linh chi trăm năm tuổi, d.ư.ợ.c hiệu phi thường, xin trả hai vị năm mươi lượng bạc, hai vị thấy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-7-linh-chi.html.]
La Tuệ Tuệ tuy hiểu rõ lắm, nhưng nàng cũng , ngay cả ở hiện đại, linh chi cũng là một loại d.ư.ợ.c liệu vô cùng quý giá, nàng đầu Đô Vân Gián, chỉ thấy y cũng gật đầu.
“Vậy thì đa tạ đại phu.” La Tuệ Tuệ vội vàng đáp lời, d.ư.ợ.c đồng gói t.h.u.ố.c cho hai , đưa bạc từ việc bán linh chi cho hai , khi , lão đại phu ha hả : “Cô nương nếu loại d.ư.ợ.c liệu quý hiếm tương tự, đều thể mang đến đây, lão phu sẽ đưa giá, tuyệt đối sẽ lừa gạt nàng.”
La Tuệ Tuệ đáp lời, chẳng qua, nàng hiện tại định mua d.ư.ợ.c liệu nữa, bởi vì rủi ro quá lớn, thật sự là vì gia đình quá nghèo, thể Đô Vân Gián cũng thể trì hoãn nữa, nàng mới lấy để dùng cấp bách.
Hai mua thêm nhiều thứ lặt vặt, cuối cùng thật sự bất đắc dĩ thuê một chiếc xe lừa, về đến nhà, vặn thấy láng giềng Lương Mai Hoa của nàng đổ nước, thấy La Tuệ Tuệ kéo một xe lớn đồ đạc, khỏi kinh ngạc : “Tuệ Tuệ phát tài , mua nhiều đồ thế ?”
La Tuệ Tuệ khiêng đồ vật, tục ngữ tay đ.á.n.h mặt tươi , cũng e thẹn đáp: “ , hôm qua vận khí , lên núi đào rau dại, hái một bông hoa, tướng công là d.ư.ợ.c liệu, liền đến hiệu t.h.u.ố.c đổi chút tiền, để chi tiêu trong nhà.”
Lương Mai Hoa hai mắt dán chặt đồ vật xe lừa, miệng : “Đó thật sự là vận may! Bông hoa đó trông thế nào , ngày khác cũng thử vận may xem ?”
La Tuệ Tuệ : “Trông nó giống như một cây nấm , mặt bóng loáng.”
Lương Mai Hoa như điều suy nghĩ gật đầu, lưu luyến rời bưng chậu mất, La Tuệ Tuệ vội vàng sắp xếp đồ vật xong xuôi, trả tiền xe, lúc mới .
La Thập Nguyệt vây quanh đống đồ bàn và giường, vui mừng khôn xiết, “A tỷ, mua nhiều đồ thế , tốn bao nhiêu tiền , chắc chắn tốn ít ?”
La Tuệ Tuệ đổ hết tiền trong chiếc ví rách , La Thập Nguyệt mắt sáng rực, vớ lấy bạc kinh ngạc đến nỗi năng lộn xộn: “Nhiều tiền thế , đều là của chúng ?”
“Ừm, sẽ còn đói bụng nữa.” La Tuệ Tuệ tính toán một chút, năm mươi lượng bạc trừ tiền mua t.h.u.ố.c và mua đồ dùng sinh hoạt, y phục các loại, trong tay nàng vẫn còn ba mươi lượng.
Tuy tạm thời còn lo lắng về ăn uống nữa, nhưng La Tuệ Tuệ vẫn cảm thấy trong lòng hoảng loạn vô cùng, nàng nhanh chóng tìm một công việc kinh doanh đáng tin cậy để bắt đầu, tiền còn xa mới đạt mục tiêu của nàng.
“Đây, đây là y phục mới mua, đây là của .” La Tuệ Tuệ đưa mấy bộ y phục may sẵn mới cho La Thập Nguyệt, La Thập Nguyệt vô cùng kinh ngạc nhận lấy, ướm thử lên , niềm vui trong mắt dường như tràn ngoài.
La Tuệ Tuệ lấy mấy bộ y phục khác đưa cho Đô Vân Gián, : “Tướng công, đây là của , mau thử xem .”
Đô Vân Gián kinh ngạc nhận lấy y phục, chất liệu vải lanh bình thường, nền vải màu xám nhạt thêu hoa văn mây lành, ngờ y cũng phần, Đô Vân Gián dùng ngón tay vuốt ve hoa văn áo, ngẩng đầu : “Đa tạ nương tử, nương tử tốn kém .”
La Tuệ Tuệ híp mắt: “Người một nhà, đừng khách sáo, mau thử xem.”
Hạt Dẻ Nhỏ
La Thập Nguyệt nóng lòng y phục, chợt nhớ điều gì: “A tỷ, tỷ, ?”
La Tuệ Tuệ vô cùng vui vẻ, cầm lấy một bộ váy màu xanh nhạt của , “Hôm nay, cả nhà chúng đều y phục mới mặc, cũng .”
Không lâu , mấy đều y phục mới, hình gầy yếu mặc y phục , trông đều cảm giác như hài tử mặc trộm y phục lớn .
La Tuệ Tuệ cảm thán : “Từ hôm nay trở , chúng sẽ còn chịu đói nữa , mỗi ngày chúng đều sẽ y phục mới mặc, cơm trắng, bánh bao trắng để ăn, đợi dành đủ tiền, sẽ đưa hai con đến phủ thành học, ở phủ thành mua một căn nhà lớn!”
“A tỷ, thật ?” La Thập Nguyệt từng mặc y phục mới, chút gượng gạo, chút ngượng ngùng kéo kéo bộ y phục rộng rãi , rụt rè hỏi.
La Tuệ Tuệ xoa đầu y mềm mại của , kiên định : “Sẽ thế, hãy tin Tỷ tỷ.”
Đô Vân Gián chằm chằm gương mặt non nớt mà kiên định đó, ánh mắt u sâu, y cụp mắt xuống, chợt nhận , La Tuệ Tuệ của khoảnh khắc đang tỏa sáng lấp lánh.