Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 76: HƯƠNG CỎ CÂY NỒNG ĐẬM.

Cập nhật lúc: 2025-10-06 00:41:24
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đô Vân Gián , mục tiêu của những kẻ đó là y, ngày đó tuy y và Triệu Hạc Linh cùng , nhưng thể thấy, những kẻ đó đ.á.n.h gãy chân y.

 

Còn về Triệu Hạc Linh, chẳng qua là vạ lây mà thôi.

 

Đô Vân Gián từ từ dậy, sợi tóc vuốt xuống ngực, trong mắt tràn ngập vẻ u sâu, y nghĩ, y kẻ phế chân y là ai .

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Hồng Nhan Phường.

 

La Tuệ Tuệ cúi đầu trêu đùa tiểu nha đầu nhà Liễu Vãn, nàng học theo lời bập bẹ của hài tử mà chuyện ngừng với nó, hai rạng rỡ.

 

Liễu Vãn một bên tính sổ, bàn tính kêu lách cách, thỉnh thoảng ngẩng đầu hai , tiếng vui vẻ của nữ nhi , lắc đầu nhẹ.

 

Tiểu nha đầu chơi mệt ngủ say, Liễu Vãn cũng dừng động tác trong tay, gập sổ sách , khẽ : “Đô lang quân hiện giờ sức khỏe thế nào ?”

 

La Tuệ Tuệ rời mắt khỏi khuôn mặt bầu bĩnh của tiểu nha đầu: “Đã khỏe nhiều , chỉ là chịu chút khổ sở thôi.”

 

Liễu Vãn thở dài: "Người vô sự là , chịu khổ là gì."

 

"Phải đó!" La Tuệ Tuệ tới cửa sổ, hé mở một khe nhỏ, gió lạnh lập tức ùa , thổi tan sự nóng rực mặt nàng. Cờ hiệu của cửa tiệm bay phần phật trong gió, phát tiếng động rách rưới, phố lác đác vài bóng.

 

Bởi , khi Đô Vân Gián khoan thai bước qua phía , La Tuệ Tuệ liếc mắt một cái liền trông thấy .

 

Nàng đang kinh ngạc, vết thương của mới lành bao lâu, những ngày đóng cửa ngoài, ngay cả việc thăm hỏi mấy vị phu tử cũng gác , hôm nay một ngoài, mang theo La Sinh.

 

lúc nàng định đuổi theo thì phát hiện phía Đô Vân Gián lén lút mấy kẻ mặt mũi gian xảo.

 

La Tuệ Tuệ trong lòng cả kinh, với Liễu Vãn một tiếng đuổi theo ngoài.

 

Đô Vân Gián thong dong tự tại bước về phía , cảm nhận những kẻ theo dõi phía , khóe môi khẽ nở một nụ đầy thấu hiểu.

 

c.ắ.n câu.

 

Quả nhiên, khi rẽ một con hẻm sâu hun hút, một đám bịt mặt liền vây kín .

 

Khóe môi Đô Vân Gián nhếch lên, quét mắt xung quanh, ánh mắt dừng một trong đó: "Giữa ban ngày ban mặt, trời quang mây tạnh, chư vị đây định gì?"

 

Kẻ đó cũng nhiều lời, lạnh lùng : "Lên! Phế chân của ."

 

"Dừng tay!"

 

Đô Vân Gián tiếng, chấn động, tim thắt , tìm theo tiếng mà , La Tuệ Tuệ chống nạnh cách đó xa, ánh mắt rực lửa.

 

Nàng tới đây?

 

Tại cửa hẻm, La Tuệ Tuệ thở hổn hển: "Giữa ban ngày ban mặt, trời quang mây tạnh, các ngươi chuyện mưu tài hại mệnh , cho báo quan , các ngươi cứ chờ mà ăn cơm đại lao ."

 

Những kẻ đó lập tức hoảng loạn trong chốc lát, đội hình rối loạn. Kẻ cầm đầu cũng hoảng hốt một chút, nhưng nhanh liền trấn tĩnh : "Hoảng gì chứ? Nha môn cách đây còn khá xa, đợi bọn chúng đến, chúng , còn mau tốc chiến tốc thắng!"

 

La Tuệ Tuệ , thật, kẻ dũng mưu đó chứ, thể tính toán nhiều như .

 

Nàng vội vàng xông tới chắn Đô Vân Gián, vết thương của mới lành, tuyệt đối thể để thương thêm.

 

"Các ngươi chẳng vì bạc ? Chỉ cần thương, , bao nhiêu cũng ."

 

Kẻ đó khà khà, khinh thường : "Thứ chúng là chân của !"

 

Dứt lời, kẻ đó hiệu bằng mắt, mấy kẻ bao vây cầm côn từ từ áp sát.

 

La Tuệ Tuệ trong lòng kinh hãi, Đô Vân Gián rốt cuộc đắc tội với kẻ nào mà đ.á.n.h gãy chân ?

 

Đô Vân Gián nữ tử chắn , tuy sự xuất hiện của nàng phá vỡ kế hoạch của , nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp.

 

Cảm giác bảo vệ, che chở thật sự tệ chút nào, hơn nữa còn gây nghiện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-76-huong-co-cay-nong-dam.html.]

"Nương tử…"

 

Chàng định nương tử đừng sợ, ở đây, lời kịp thốt La Tuệ Tuệ cắt ngang: "Đừng nữa, nhắm mắt , mở !"

 

Đô Vân Gián sững sờ một lát, ngoan ngoãn nhắm mắt . Vốn dĩ định hiệu cho La Sinh và Kiều Thất, nhưng cũng , bọn họ sẽ tự cân nhắc.

 

La Tuệ Tuệ những kẻ đang áp sát, tim nàng treo lơ lửng. Thấy Đô Vân Gián nhắm mắt, nàng liền hét lớn, chỉ phía những kẻ đó : "Mau kìa, phi cơ!"

 

Những kẻ đó tưởng kẻ đ.á.n.h lén, quả nhiên đều đầu . Khi thì mắt trống .

 

"Người ?"

 

Một hàng con hẻm trống rỗng mắt, hai sống sờ sờ biến mất ?

 

Kẻ cầm đầu hoảng loạn trong giây lát, tức giận : "Tìm, tìm cho !"

 

Bọn chúng canh chừng tên họ Đô lâu mới cơ hội, nay để trốn thoát ngay mắt , quả là một sự sỉ nhục lớn.

 

Một hàng lật tung ngóc ngách tìm kiếm, nhưng thu hoạch gì, sợ nha dịch đến, đành cam lòng rời .

 

Trên mái nhà cao, La Sinh và Kiều Thất đang phục. Hai , Kiều Thất run rẩy : "Ta lầm chứ, lẽ nào hoa mắt , ngươi thấy ?"

 

La Sinh chớp chớp mắt: "Không lầm!"

 

Không sai, phu nhân cùng công tử, bằng biến mất .

 

Hai phi xuống mái nhà, tìm kiếm quanh chỗ La Tuệ Tuệ và Đô Vân Gián biến mất mấy vòng cũng phát hiện gì.

 

Yết hầu Kiều Thất khẽ động: "Quỷ dị thật, giờ ?"

 

La Sinh con hẻm trống rỗng, nắm chặt thanh kiếm trong tay, lạnh lùng : "Trước hết hãy về phủ."

 

 

Trong gian, La Tuệ Tuệ bịt mắt Đô Vân Gián, dẫn căn nhà gỗ xuống, dặn dặn : "Không mở mắt nhé."

 

Đô Vân Gián theo chỉ dẫn của nàng xuống, ngoan ngoãn gật đầu.

 

Giữa thở là mùi cỏ xanh nồng đậm, còn nồng hơn cả mùi mà ngửi thấy từ hồ lô ngọc bích của nàng.

 

Trong khí ngoài mùi cỏ xanh còn lẫn mùi thông nhè nhẹ.

 

Tuy nhắm mắt, nhưng cũng cảm nhận hiện đang ở trong một căn phòng, khí hậu nơi đây ấm áp như mùa xuân, lạnh lẽo như ban nãy, còn thấy tiếng chim hót và tiếng nước chảy róc rách.

 

Trong lòng nghi vấn nhưng hỏi, đây là bí mật của nàng.

 

La Tuệ Tuệ lặng lẽ liếc , chỉ thấy Đô Vân Gián ngoan ngoãn đó, cũng mở miệng hỏi han, trong lòng khỏi nhẹ nhõm một .

 

Nàng cũng là vì quá cấp bách mới nghĩ cách , nếu thì hai kẻ yếu ớt như bọn họ, ở trong tay đám chắc chắn sẽ thiếu tay cụt chân, nên nàng cũng thể lo lắng nhiều nữa, an là quan trọng nhất.

 

Hơn nữa, nàng sớm Đô Vân Gián chút nghi ngờ về , nhưng hỏi thì nàng cũng nhiều lời, hai hình thành một loại ăn ý khó tả.

 

Sau thời gian một chén , La Tuệ Tuệ mới dẫn Đô Vân Gián khỏi gian. Trong hẻm còn bóng , chỉ còn gió lạnh thổi nhẹ qua, cuốn theo những chiếc lá khô mặt đất.

 

Đô Vân Gián mở mắt , mắt chính là con hẻm nãy bọn họ vây.

 

Chàng quanh bốn phía, cứ như thể nơi đến chỉ là ảo giác.

 

Hoàn hồn cúi đầu với La Tuệ Tuệ: "Nương tử, xem bọn chúng , nơi đây nên ở lâu, chúng về thôi."

 

La Tuệ Tuệ chút chột , tránh ánh mắt của Đô Vân Gián liên tục gật đầu.

 

Trên đường về, La Tuệ Tuệ lôi chuyện vây , túm lấy Đô Vân Gián mà giáo huấn một trận.

 

Loading...