Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 81: Đại mộng.
Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:12:35
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
La Tuệ Tuệ cũng vội vàng gắp mấy miếng sườn bỏ bát Triệu Hạc Linh, “ là gầy , ăn nhiều chút, bồi bổ.”
Đôi đũa của Đô Vân Gián khựng , chằm chằm những miếng sườn trong bát Triệu Hạc Linh, như thể thủng vài cái lỗ .
Một bữa cơm khách vui chủ chẳng vui.
Sau bữa cơm, Triệu Hạc Linh nài nỉ Đô Vân Gián giảng giải sách lược luận cho , một tình nguyện, một cứ dây dưa dứt, cùng đến thư phòng.
Sau say rượu đó, Đô Vân Gián chỉ bỏ một câu “Nương tử cứ yên tâm, vi phu nhất định phụ nàng” lời nào tiếp theo.
La Tuệ Tuệ cầm câu suy tính mấy ngày liền, đây là chịu trách nhiệm.
Mặc dù nàng chịu trách nhiệm, nhưng nàng càng rốt cuộc trong lòng nghĩ gì.
hiện tại sắp thi cử, nàng tiện truy hỏi, kẻo xao nhãng tâm tư của , đến lúc đó chẳng vì cái nhỏ mà mất cái lớn , đành tạm thời đè nén tâm tư xuống.
Gần đây chứng đa mộng của nàng cũng thuyên giảm, đêm đến luôn mơ màng mịt mờ, mộng cảnh quỷ dị muôn màu, ngủ an , quầng thâm mắt vẫn tiêu tan.
Đêm đó, Triệu Hạc Linh và Đô Vân Gián học trong thư phòng nửa đêm, còn La Tuệ Tuệ thì sớm tắt đèn ngủ.
Chiếc ô tô phóng vụt qua, những tòa nhà cao tầng san sát, đèn neon nhấp nháy, tiếng còi ô tô inh ỏi, đường phố đông đúc qua , tất cả đều quen thuộc đến khó tin, nhưng cứ như cách một đời.
La Tuệ Tuệ giữa phố, dòng tấp nập qua , lòng chợt dâng lên một nỗi mờ mịt gì.
Nàng trở về ?
Nàng đưa mắt bốn phía, nơi nàng quá đỗi quen thuộc, đây là thành phố nàng học đại học, đó việc, sống ở đây mấy năm, từng viên gạch, từng mái ngói đều in sâu tâm trí nàng.
Nàng đó ngẩn ngơ hồi lâu, tiêu hóa chuyện, xoay theo dòng vài phút, rẽ qua một con phố, liền thấy một tòa nhà văn phòng, đây là nơi nàng từng việc khi qua đời.
Nàng thật sự trở về.
La Tuệ Tuệ mừng rỡ chút nỡ, nàng trở về, Đô Vân Gián và La Thập Nguyệt, bọn họ sẽ ?
Nàng còn thể trở về chốn xưa ?
Nửa đêm, Yên Chi theo lời dặn của La Tuệ Tuệ mang bữa khuya đến cho Đô Vân Gián và Triệu Hạc Linh.
Triệu Hạc Linh bưng bát canh mộc nhĩ tuyết lê nóng hổi uống một ngụm: “Vẫn là Tuệ Tuệ chu đáo nhất, sách lược luận xong cũng đói , thơm ngon quá.”
Đô Vân Gián liếc Triệu Hạc Linh lời nào, một ngụm canh nóng xuống bụng, dày lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Ánh nến lung linh, soi sáng căn phòng, rũ mắt chiếc thìa khuấy đều bát canh nóng. Nàng hẳn say giấc nồng chăng, thế mà vẫn còn bận tâm đến . Hắn bỗng nhiên đến xem nàng một chút.
Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ nôn nao, kìm nén ý niệm gặp nàng.
Triệu Hạc Linh đang uống canh, bỗng thấy Đô Vân Gián dậy ngoài. Giờ gần nửa đêm, đây: “Ai, đó?”
“Ra ngoài hít thở chút khí trời.”
Mắt Triệu Hạc Linh sáng lên: “Đợi , cũng .”
Đô Vân Gián đầu : “Khi trở về, bài sách lược luận của sẽ kiểm tra.”
Động tác dậy của Triệu Hạc Linh cứng , hít thở cái khí gì, sách lược luận của mới là trọng yếu hơn cả.
Thấy Đô Vân Gián rời , Triệu Hạc Linh nhăn nhó uống hết canh, ăn thêm một miếng điểm tâm, đó liền cúi đầu cặm cụi án thư.
Hạt Dẻ Nhỏ
Trong đêm tối, căn phòng tĩnh lặng đến nỗi tiếng kim rơi cũng thể thấy, chỉ còn tiếng thở khẽ. Đô Vân Gián nhẹ nhàng bên giường, mượn ánh trăng gương mặt say ngủ của La Tuệ Tuệ.
Nàng hình như ngủ hề an , hàng mày chau chặt, thở dồn dập, bàn tay đặt chăn nắm chặt lấy, như thể đang cố níu giữ điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-81-dai-mong.html.]
Đô Vân Gián dáng vẻ của nàng, lòng chợt chùng xuống. Yên Chi mấy hôm nay nàng mất ngủ, gặp ác mộng, tiều tụy nhiều. Hắn đưa tay đặt lên trán nàng, thấy nhiệt vẫn bình thường.
Đầu ngón tay vuốt nhẹ hàng mày của nàng, khẽ gọi: “Nương tử, đừng sợ, đây.”
La Tuệ Tuệ giữa dòng tấp nập phố, trong lòng mờ mịt gì, nàng trở về, còn thể chốn cũ ?
Nàng ở thế giới hiện đại , bạn bè, giờ đây Đô Vân Gián và La Thập Nguyệt, cũng những điều để vương vấn.
Thật lòng mà , nàng ở thế giới .
Đã nếm qua vị ngọt, còn thể chịu đựng đắng cay?
Nàng cô độc một nữa.
Bỗng nhiên, nàng thấy bên tai truyền đến một tiếng “Nương tử” khẽ.
La Tuệ Tuệ tiếng liền quanh bốn phía, dòng xe cộ qua ngừng, .
“Đô Vân Gián! Chàng ở ?”
Vị quân tử đoan chính, quý khí, dung mạo thanh tuấn ôn hòa , nơi .
Bên tai là tiếng Đô Vân Gián thì thầm khe khẽ. La Tuệ Tuệ xuyên qua dòng phố, nàng trở về.
Phía đột nhiên dâng lên một vầng sáng chói lòa, che kín cả bầu trời, thứ xung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ, như thể đang lùi dần xa.
La Tuệ Tuệ hướng về phía ánh sáng đó chạy tới, cuối cùng nhấn chìm trong vầng sáng .
Đô Vân Gián xoa nhẹ gò má mềm mại, mịn màng của La Tuệ Tuệ, khóe môi khẽ cong lên. Thấy hàng mày nàng giãn , thở cũng trở nên đều đặn, trong lòng hiểu vì , như trút gánh nặng.
Một lát , Đô Vân Gián cúi xuống in một nụ hôn nhẹ lên khóe môi nàng, mới mãn nguyện rời .
Sáng ngày hôm , khi Yên Chi bưng chậu nước hầu hạ tắm rửa, liền thấy La Tuệ Tuệ ngây giường, ánh mắt đờ đẫn, thất thần.
Nàng đặt đồ xuống, lấy sẵn y phục giặt của La Tuệ Tuệ. Thấy nàng vẫn cứ ngây giường, như thể mất hồn, Yên Chi dáng vẻ của nàng cho giật , bước tới hỏi: “Phu nhân, ?”
La Tuệ Tuệ sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, tóc mai ẩm ướt bết mặt, đôi mắt vô thần, trông như thể kinh hãi quá độ: “Phu nhân, sắc mặt kém đến , gặp ác mộng , nô tỳ mời đại phu nhé?”
Nửa ngày , La Tuệ Tuệ mới hồn, rũ đầu lắc lắc, trông vô cùng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
“Không , chỉ là ngủ ngon giấc thôi.”
Yên Chi thấy , lo lắng nguôi, đành : “Phu nhân, thời gian còn sớm, là ngủ thêm một lát, bồi bổ tinh thần?”
“Được.” La Tuệ Tuệ nhắm mắt, ngửa xuống giường. Yên Chi lặng lẽ lui ngoài, bếp phụ giúp chuẩn nấu chút canh an thần cho La Tuệ Tuệ.
La Tuệ Tuệ giường, mắt thẳng tấm rèm giường màu xanh nhạt thêu hoa sen, trong đầu đang sắp xếp giấc mơ đêm qua.
Gần đây nàng luôn mơ liên miên, nhưng khi tỉnh dậy nhớ rõ mơ gì, mấy ngày nay cả cũng chẳng tinh thần.
Thế nhưng giấc mơ đêm qua rõ ràng một cách bất thường.
Từ đến nay, nàng vẫn luôn cho rằng xuyên đến một thời đại hư cấu, ngờ nàng xuyên một quyển sách!
Đêm qua, thoạt đầu nàng mơ thấy trở về hiện đại, đó, nàng xuyên qua một vầng sáng, nàng cứ nghĩ sẽ thể về nơi , nhưng ngờ, khi xuyên qua vầng sáng đó, mắt nàng là một quyển sách khổng lồ.
Chưa kịp để nàng lật xem, những con chữ sách dường như ý thức riêng, nhảy nhót thành văn mặt La Tuệ Tuệ.
Từng con chữ nhảy múa dường như khắc sâu tâm trí nàng, cuối cùng, quyển sách trống rỗng. Kinh ngạc, La Tuệ Tuệ đưa tay chạm , nàng tiếp xúc liền hút trong.
Đến khi nàng giật tỉnh dậy, thì nàng đang yên giường.