Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 83: Đô Vân Thịnh.
Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:12:37
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quả phụ mong đợi của , Đô Vân Gián đỗ bảng với thành tích thứ sáu, Triệu Hạc Linh cũng kém cạnh, thi hạng năm mươi mốt.
Triệu Hạc Linh La Sinh về thành tích xong, ngây nửa ngày, thần sắc muôn màu muôn vẻ, dường như dám tin.
“Ta thi hạng năm mươi mốt ?”
La Sinh gật đầu: “Chúc mừng Triệu công tử.”
Triệu Hạc Linh ngừng, trông như kẻ ngốc, nửa ngày mới hồn, mắt rưng rưng lệ, hướng về phía Đô Vân Gián cúi thật sâu: “Vân Gián , xin nhận của một lạy!”
Hắn thể đạt thành tích như , tất cả đều nhờ Vân Gián giúp đỡ chỉ bảo. Nếu , với trình độ của , đừng đến hạng năm mươi mốt, thể yết bảng là tổ tông Triệu gia phù hộ lắm .
Đô Vân Gián vội vàng đỡ Triệu Hạc Linh dậy, : “Thành tích như đều là kết quả tự cố gắng của Tử Trưng , tạ ơn gì.”
Triệu Hạc Linh hít hít mũi, Đô Vân Gián nhận công, liền ôm chặt lấy Đô Vân Gián, miệng ngừng lẩm bẩm lời cảm tạ.
Đô Vân Thịnh bảng, ba chữ Đô Vân Gián bảng, trong lòng dậy sóng ngất trời, chẳng còn màng đến thứ hạng của , vội vã chạy về nhà.
Đào thị yên, chờ đợi Đô Vân Thịnh. Nha đầu bên cạnh thấy an ủi: “Phu nhân chớ nóng vội, công tử từ đến nay tài học xuất chúng, ngay cả Sơn trưởng trong thư viện cũng khen ngợi, chắc chắn sẽ tên bảng vàng.”
Đào thị xong trong lòng lập tức dễ chịu hơn nhiều, : “Phải , A Thịnh từ nhỏ thông minh lanh lợi, cũng yên tâm, nhưng dù khoa khảo là việc đại sự, trong lòng vẫn còn chút thấp thỏm yên.”
Nha đầu đang xoa bóp vai cho Đào thị, định mở lời, từ xa thấy tiếng Đô Vân Thịnh: " nương ở ?”
Đô Vân Thịnh bước chân vội vã. Đào thị thấy con trai trở về, vội tiến lên, thấy sắc mặt , trong lòng chút bất an: “A Thịnh, con về sớm thế , thi cử ?”
Đô Vân Thịnh hé môi, thành tích khoa khảo của thì thấy, nhưng tiểu tư cận của thấy , xếp hạng trăm, thể coi là , cũng thể coi là tệ.
Hắn giơ tay hiệu cho nha đang hầu hạ lui xuống, mới mở lời: " nương cứ yên tâm, thi đậu , hạng hơn trăm, hài nhi nương thất vọng .”
Đào thị lập tức vui mừng đến bật , liên tục : “Đậu là , đậu là .”
Đô Vân Thịnh đỡ Đào thị xuống, lát mở lời: " nương, hôm nay con thấy một bảng.”
Đào thị trong lòng vui mừng khôn xiết, cầm khăn tay nhẹ nhàng chấm giọt lệ tràn nơi khóe mắt, : “Người nào , là đồng môn của con , thi cử ?”
Đô Vân Thịnh sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi thốt mấy chữ: “Đô Vân Gián, con thấy tên Đô Vân Gián.”
Đô Vân Gián chỉ tên, mà còn hàng đầu.
Đào thị thấy mấy chữ , kinh ngạc đến nỗi khăn tay rơi cả xuống đất, cả như điểm huyệt, sững sờ ghế, nửa ngày mới cất giọng the thé hỏi: “Con lầm chứ?”
Đô Vân Thịnh : “Thiên chân vạn xác, hài nhi còn xác nhận xác nhận , trúng tuyển bảng đích xác là Đô Vân Gián sai.”
Đào thị chợt phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi căm hận : “Cái tiện chủng mà vẫn còn sống.”
Năm đó đám lưu dân phát điên ăn thịt cho ?
Hạt Dẻ Nhỏ
Đô Vân Thịnh rũ mắt xuống, chuyện về trưởng Đô Vân Gián của , đều cả.
Năm xưa bọn họ xuôi nam về kinh, đường gặp lưu dân cướp bóc, chính là mẫu thừa lúc hỗn loạn đẩy mẫu tử Đô Vân Gián xuống xe ngựa, mặc cho bọn họ lưu dân vây hãm.
Hắn từng cảm thấy hành động của mẫu quá đỗi độc ác, thậm chí còn oán trách bà. Mẫu với rằng bà cũng như , nhưng nếu mẫu tử Đô Vân Gián chết, thì đến lúc đó kẻ c.h.ế.t sẽ chỉ là hai bọn họ.
Bị lưu dân vây hãm, tất cả bọn họ đều chết, chết, cũng mẫu chết.
Mẫu còn với , phụ thăng quan tiến chức, nếu Đô Vân Gián cùng bọn họ trở về, Đô Vân Gián là đích tử, thì tương lai gia nghiệp trong nhà Đô Vân Gián sẽ hưởng phần lớn, còn sẽ chịu sự áp chế của , đến lúc đó bản sẽ chẳng nhận gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-83-do-van-thinh.html.]
Tất cả những gì mẫu đều là vì .
vạn vạn ngờ rằng Đô Vân Gián mà vẫn còn sống.
Đào thị nghĩ, Đô Vân Gián còn sống, Lưu thị thì , nữ nhân , bà chắc cũng còn sống chứ?
Nếu hai bọn họ còn sống, thì chuyện bà năm đó đẩy hai họ xuống xe ngựa, dồn họ chỗ chết, há chẳng sẽ thể che giấu nữa ?
“Không , bọn chúng thể sống.”
“A Thịnh, con thấy Đô Vân Gián đó ?” Sắc mặt Đào thị lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Đô Vân Thịnh lắc đầu: “Không , nhưng vài ngày nữa một buổi tụ họp của Tam giáp, đến lúc đó Đô Vân Gián nhất định sẽ đến.”
Đào thị gật đầu, nghiến răng nghiến lợi : "A Thịnh, Đô Vân Gián thể sống , con hiểu ? Nếu gặp phụ con, con sẽ xong đời, tất cả những gì bao năm qua nương dày công tính toán cho con sẽ đổ bể hết."
"Con ." Đô Vân Thịnh , đáy mắt một mảnh âm hiểm, . "Mẫu cứ yên tâm, con sẽ phái điều tra ngay, nhưng hiện giờ đang lúc đắc thế, chúng tiện tay, tránh đến lúc tự rước họa , cần kiên nhẫn thêm một thời gian."
Đào thị dừng một lát, bất đắc dĩ gật đầu. "Bất luận thế nào, cứ để hai đó biến mất khi sự việc bại lộ là ."
……
Nơi Tam Giáp tụ hội định tại Thủy Tạ trong hậu viên của Thượng Trân Các, tửu lâu lớn nhất kinh đô. Đa phần những đến đều là các học tử đỗ đạt trong kỳ thi , họ phần lớn là con cháu của thế gia đại tộc, danh môn vọng tộc, hoặc xuất từ thư hương môn , ai nấy đều là những chủ nhân lắm tiền.
Họ chọn nơi tụ họp là để cầu sự thanh tịnh.
Khi Đô Vân Gián và Triệu Hạc Linh đến, Thủy Tạ chật ních , một đám tụ một chỗ cao đàm khoát luận, tiếng ngớt, thể thấy rõ, ai nấy đều vô cùng vui vẻ.
Đô Vân Thịnh tâm tình , bọn họ bàn chuyện trời đất, tâm tư sớm bay tới tận chín tầng mây.
Giờ phút , trong lòng ẩn chứa chút mong đợi, chút sợ hãi, xen lẫn một tia cảm xúc khó thành lời mà ngay cả cũng thể phân rõ.
Về trưởng Đô Vân Gián , ký ức của đều dừng năm mười ba tuổi.
Trước năm mười ba tuổi, đối với Đô Vân Gián là sự ỷ , ngưỡng mộ, và còn ẩn chứa chút đố kỵ, nhưng y dù cũng là trưởng của , đối xử với cũng vô cùng .
Đô Vân Gián từ nhỏ thông tuệ, tài một nhớ mãi, học hành xuất sắc, phụ thường xuyên khen ngợi y, nhiều , liền tự ti, đố kỵ, thậm chí còn oán hận.
Sau , tưởng y chết, những năm tháng Đô Vân Gián để so sánh, bản sống vô cùng thoải mái.
Giờ đây y cuốn thổ trùng lai, hai bọn họ định sẵn sẽ bất tử bất hưu.
Ánh mắt Đô Vân Thịnh rơi xuống hai đang cùng bước tới cách đó xa, ánh mắt khẽ khựng .
Là y.
Dù sáu năm trôi qua, vẫn nhận y ngay lập tức.
Nếu như khi bảng vàng công bố, thấy cái tên Đô Vân Gián còn chút nghi ngờ, thì giờ đây khi gặp thật, lập tức nhận , Đô Vân Gián chính là vị trưởng đáng lẽ sớm qua đời .
Y vẫn như xưa, mày mắt ôn hòa, cử chỉ đoan trang, chỉ là, y sẽ bao giờ thiết gọi là A Thịnh nữa.
Người đón tiếp Triệu Hạc Linh và Đô Vân Gián là một nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy, y phục nho sam màu xanh trời, đầu đội khăn đóng, thấy hai bọn họ, y nhướng mày : "Tử Trưng đến , chắc vị chính là Đô Vân Gián."
Triệu Hạc Linh chắp tay hành lễ: "Không sai, Tư Hiền a , phiền chư vị đợi lâu."
Đô Vân Gián đó cũng chắp tay hành lễ. "Tư Hiền , hữu lễ."