Mang Không Gian: Nuôi Tiểu Phu Quân Thành Tài Tử. - Chương 97: La Tuệ Tuệ Tỉnh Lại.

Cập nhật lúc: 2025-10-06 08:12:51
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đô Vân Gián rốt cuộc thư từ quan. Đến ngày thứ ba ở Nam Cương, Nghiêm Kỳ sự thúc giục của La Sinh qua từng phong thư, đành cứng rắn đến tìm Đô Vân Gián.

 

"Công tử, nếu về nữa, kinh thành bên sẽ giấu . La Sinh gửi thư , Thái tử thúc giục mấy !"

 

Đô Vân Gián ôm con, La Tuệ Tuệ với gương mặt tiều tụy giường, vẻ mặt ngưng trọng: "Đợi thêm chút nữa."

 

Y đợi La Tuệ Tuệ tỉnh , dù là với nàng một câu cũng .

 

Mấy ngày ở bên La Tuệ Tuệ, y nghĩ đủ cách, cũng tìm vô đại phu, nhưng tất cả đều chẩn đoán nàng bệnh tật gì, chỉ là đang ngủ.

 

Y thể chấp nhận kết quả .

 

Y thậm chí còn thử dùng cái hồ lô ngọc cổ La Tuệ Tuệ, kết quả hiển nhiên, y thể sử dụng cái hồ lô đó, đành bó tay chịu trận mà chờ đợi.

 

Chờ đợi, là điều duy nhất y thể lúc .

 

Y cứ thế trở về.

 

Nghiêm Kỳ cũng đau đầu thôi, đành tiếp lời: "Công tử, hãy nhẫn nại thêm hai tháng nữa, ngài thể quang minh chính đại mà ở nơi đây."

 

Đô Vân Gián ngừng tay ôm con, mày mắt khẽ động: "Nói thế nào?"

 

Nghiêm Kỳ : "Mọi đều , sang năm sẽ đợt ngoại phóng. Công tử thể thỉnh triều đình điều ngài Nam Cương, như , sẽ thể quang minh chính đại ở đây."

 

Đô Vân Gián chợt sáng tỏ, quả thực là một cách .

 

hai tháng dài đằng đẵng như , y thể chờ đợi.

 

Mạc Cảnh Ngữ lúc cũng đẩy cửa bước , đề nghị: "Hắn sai."

 

Đô Vân Gián đợi thêm một ngày, nhưng y vẫn đợi La Tuệ Tuệ tỉnh , đành quyến luyến rời .

 

Trước khi , y quên dặn dò Mạc Kinh Ngữ: "A , nương tử đành nhờ phí tâm chiếu cố nhiều hơn."

 

"Ngươi cứ yên tâm, nhất định sẽ chăm sóc a thật ."

 

Đô Vân Gián ôm quyền vái một cái, xoay đầu ngựa phi nước đại rời . Mạc Cảnh Ngữ tiễn Đô Vân Gián lên ngựa khuất bóng, trong lòng vạn phần cảm khái.

 

Vị phu của y, quả thực là một nhân tài hiếm . Đối với cục diện triều đình, y rõ mồn một. Ngay cả khi bàn về các nước xung quanh cũng năng trôi chảy, vô cùng viễn kiến.

 

Tuy trông giống một thư sinh yếu đuối, nhưng đối với việc hành quân đ.á.n.h trận cũng ít kiến giải. Nếu y là một văn quan, thì với kiến thức đó, y tưởng Đô Vân Gián là một tướng quân chinh chiến sa trường .

 

Hơn nữa, võ công của y cũng tệ. Hôm qua ngứa nghề, y cùng y giao đấu một phen. Nói chút mất mặt, y phần đ.á.n.h y.

 

Nếu Đô Vân Gián nể mặt y, giấu vài phần tài năng, y e rằng bại trận .

 

Tốt lắm, vị phu là một hạt giống , y ưng.

 

Vẫn là ánh mắt của nhà nhất!

 

Gần đến cuối năm, ngày hai mươi ba tháng Chạp, Nam Cương hiếm hoi một trận tuyết rơi.

 

Trong trung, tuyết hoa bay lả tả, xoay tròn rơi xuống đất, mặt đất ẩm ướt, phản chiếu những tàn ảnh uốn lượn của vạn vật.

 

La Tuệ Tuệ ngửa mặt giường, thất thần màn trướng khẽ lay động.

 

Những ngày hôn mê , nàng mơ một giấc mộng dài dòng, thể tin nổi, thậm chí là hoang đường.

 

Trong mộng.

 

Nàng cũng xuyên , vẫn xuyên thành La Tuệ Tuệ.

 

Thế nhưng, nàng tấm bảng triển lãm của bảo tàng đ.á.n.h ngất. Ngược , khi tấm bảng triển lãm đ.á.n.h trúng, nàng chấn động não viện mấy ngày. Ngày xuất viện, nàng gặp t.a.i n.ạ.n giao thông ở một ngã tư, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

 

Sau đó nàng tỉnh liền trở thành thôn phụ La Tuệ Tuệ của La Gia Thôn.

 

La Tuệ Tuệ một phu quân mua về, tên là A Tài.

 

Ngày nàng mới đến, khi tỉnh thì đang ở yến tiệc, nóng bỏng khó chịu, liền hoảng loạn chạy về nhà. Mơ mơ màng màng ôm lấy phu quân của mà trải qua một đêm hoang đường. Đợi đến khi nàng tỉnh táo hiểu rõ tình hình, vị phu quân chỉ một gặp gỡ trong lúc mơ hồ cuỗm tiền của nàng bỏ trốn.

 

Nàng dân làng chê bai trêu chọc lâu, lúng túng khó xử một thời gian dài. Sau Đồng Lạp Mai gả nàng cho Trương Đồ Phu, bất đắc dĩ nàng đành rời khỏi La Gia Thôn, một mạch xuôi nam.

 

Sau đó nàng cũng cứu Mạc Kinh Ngữ, nhận quyến và theo y ở quân doanh, cùng quân y cứu chữa thương binh, còn sinh hạ hài tử Đô Trầm Lan .

 

Kết quả đầy hai năm, Hoàng đế băng hà, Nam Man xâm lược, Tín Vương đăng cơ, chiến loạn khắp nơi, trải qua hai ba năm binh đao loạn lạc.

 

Sau đó bọn họ gặp gỡ Cửu hoàng tử trong sách. Mọi đều , Tín Vương khi đó đăng cơ danh bất chính ngôn bất thuận, trong tư mật nhiều phản đối.

 

Cửu hoàng tử chính là một trong đó. Y cũng ẩn ở phong địa nhiều năm. Khải Nguyên năm thứ tám, Tín Vương băng hà. Phụ Quốc Đại Tướng Quân Đô Vân Gián kẹp lấy ấu tử của Tín Vương đăng cơ, để lệnh thiên hạ.

 

Cùng năm đó, Nam Cương truyền tin, Đô Vân Gián diệt tộc tiền Ngự Sử Đại Phu, chấn động triều đình.

 

Năm , Cửu hoàng tử dẫn chúng khởi nghĩa, phất cờ "Thanh quân trắc, phục chính thống" phát động chiến tranh.

 

Trận chiến tranh đoạt ngôi vị kéo dài năm năm. Còn con trai nàng Đô Trầm Lan từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, tai mắt thấy theo Mạc Cảnh Ngữ học một bản lĩnh, tiễn thuật xuất thần nhập hóa, sánh ngang tay thiện xạ thời hiện đại, bách phát bách trúng.

 

Khải Nguyên năm thứ mười ba, Cửu hoàng tử công phá Hoàng thành, một đời kiêu hùng Đô Vân Gián tru sát tại Ngọ Môn.

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Người tiễn y lên đường chính là lang nhi nàng Đô Trầm Lan .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-nuoi-tieu-phu-quan-thanh-tai-tu/chuong-97-la-tue-tue-tinh-lai.html.]

Còn nàng, ngày thiết lập tân triều đầy vài ngày, ngày tân đế sách phong, một nữa trọng sinh, đồng thời mất một phần ký ức, xuyên trở thành La Tuệ Tuệ, mới bắt đầu cuộc sống của kiếp .

 

Ngoài cửa sổ gió tuyết vẫn còn, La Tuệ Tuệ trằn trọc, đầu óc mơ màng. Nàng đưa tay đặt lên trán, suy nghĩ dần dần trở .

 

Những năm tháng đến dị thế , nàng lén lút tìm kiếm nhiều cách để trở về, nàng thậm chí suýt chút nữa thử cả ý nghĩ c.h.ế.t thêm một nữa.

 

Sau , tình cảm với Đô Vân Gián và La Thập Nguyệt dần sâu sắc, thêm đó nàng ở hiện đại cũng chẳng gì vướng bận, nên mới từ bỏ.

 

Ai ngờ, hóa nàng sớm còn cơ hội trở về nữa.

 

Chỉ là nàng hiểu, xuyên một , tại còn trọng sinh thêm một nữa?

 

Nàng nghĩ .

 

La Tuệ Tuệ lật , khẽ thở dài.

 

Cứ nghĩ đến kiếp Đô Vân Gián chính lang nhi ruột g.i.ế.c chết, nàng đau lòng. "Tạo nghiệp gì thế !"

 

Nàng trở nữa là vì cái gì?

 

Sinh một lang nhi g.i.ế.c y thêm một nữa ?

 

Điều quá tàn nhẫn .

 

Chắc chắn . Có lẽ là ông trời cảm thấy y quá thảm, nên đưa nàng trở về để đổi vận mệnh của y chăng?

 

Vừa nghĩ đến đây, La Tuệ Tuệ lập tức giật . , so với kiếp , kiếp quả thật nhiều chỗ đổi. Có lẽ ông trời thật sự nàng đến giúp đỡ y!

 

Kinh đô Thái tử Biệt viện.

 

Đô Vân Gián bịt mặt hắt mấy cái. Thái tử bên cạnh thấy , dậy thêm nhiều than lò than trong phòng.

 

"Mùa đông lạnh lẽo, Đô đại nhân nên mặc thêm y phục, bảo trọng sức khỏe."

 

Thái tử dung mạo tuấn mỹ, hình cao lớn, cốt cách thanh tao như chi lan ngọc thụ, ôn nhuận như ngọc, là bao nhiêu cô gái ở kinh thành mơ ước l..m t.ì.n.h lang.

 

So với Đô Vân Gián, y ôn nhu nhưng kém phần sắc bén, trầm bá đạo, ở vị trí cao lâu năm, toát khí chất vương giả coi thường thiên hạ, khiến dám thẳng.

 

Đô Vân Gián lấy khăn tay lau, cụp mắt : "Đa tạ Điện hạ quan tâm, hạ thần ."

 

Trong lò than nóng bỏng, tàn lửa b.ắ.n tứ phía, nóng phả mặt. Thái tử khẽ ngẩng đầu nghiêng mắt Đô Vân Gián một cái.

 

Người đây sâu tàng bất lộ, y tra xét mấy kết quả. Mãi cho đến khi Đô Ngự sử nhận con, mới lọt tầm mắt y. Y bấy giờ mới , vị thế ngoại cao nhân mà y tìm kiếm nhiều năm là một Thám hoa vô danh tiểu .

 

Những năm qua, sự giúp đỡ của y, quả thật giải quyết cho y ít phiền phức, cũng khiến y nhiều điều đây vốn bỏ qua hoặc thậm chí hề .

 

Lần , nếu nhờ Đô Vân Gián nhắc nhở, e rằng giờ phế thứ nhân, giam tại Tông Nhân Phủ . "Ngươi sớm là Tín Vương thúc ?"

 

Mấy hôm , mãng bào Thái tử của đổi thành long bào. May nhờ Đô Vân Gián nhắc nhở cẩn trọng hơn, nếu , tội mưu nghịch e là thành sự thật.

 

Dưới sự cảnh tỉnh của Đô Vân Gián, thuận thế điều tra xuống , ngờ tra Tín Vương, kẻ vốn luôn ở yên một chỗ, an phận thủ thường. Không tra , tra mới Tín Vương những năm lén lút lôi kéo triều thần, thu gom vàng bạc, dã tâm nhỏ.

 

Những năm , bản ít chịu thiệt trong tay Tín Vương, càng suýt nữa mất trắng tất cả.

 

Đô Vân Gián châm thêm cho và Thái tử, nước lượn lờ, mờ ánh mắt, đáp: "Hạ thần ."

 

Thái tử lạnh , tin lời !

 

"Vì điều Nam Cương?" Thái tử nâng chén , gạt bọt, nhấp một ngụm thanh hỏi.

 

Đô Vân Gián cụp mắt đáp: "thê tử của hạ thần ở đó."

 

Thái tử khẽ nhíu mày, lát , dường như nhớ điều gì, khóe mày nhếch lên, : "Mấy hôm đến Nam Cương ư?"

 

Đô Vân Gián khẽ ừ một tiếng.

 

Mấy ngày liền rõ tung tích, hóa là chạy đến Nam Cương tìm thê tử. Đã sớm , ngay ngày Đô Thám Hoa bảng nhãn, thê tử của thấy , lời đồn rằng dường như phát điên, nghĩ cũng vô căn cứ.

 

"Thê tử của ngươi vẫn bình an chứ?"

 

Ánh mắt Đô Vân Gián ngẩn ngơ, đầu ngón tay khẽ xoa nhẹ dừng , "Năm ngoài nhậm chức, hạ thần Nam Cương."

 

Thái tử đặt chén xuống, "Vì thê tử ư?"

 

Đô Vân Gián gật đầu, "Đó là một trong ."

 

"Còn điều thứ hai là gì?"

 

Đô Vân Gián híp mắt, "Tín Vương mưu tính nhiều năm, giờ đây bè phái trong triều vô , nhưng vẫn án binh bất động, Điện hạ cho rằng là vì lẽ gì?"

 

"Hắn đang đợi, đợi thời cơ." Giờ đây Phụ hoàng vẫn còn tại vị, cùng các vị Hoàng tử khác cũng còn đó, thể hạ bệ , Tín Vương sẽ thể hành động khinh suất, chắc chắn đang đợi một thời cơ .

 

Đô Vân Gián gật đầu, "Không chỉ là thời cơ, còn đang đợi ."

 

"Đợi ư?" Người nào?

 

Thái tử rũ mắt suy tư, lát , ngẩng đầu, thể tin nổi về phía Đô Vân Gián, "Ngươi Tín Vương tư thông với Man tộc phương Nam ?"

 

Đô Vân Gián đáp.

 

 

Loading...