Xa Ngũ Lang suýt chút nữa lời của Vạn Thiên Thiên cho nghẹn c.h.ế.t!
Vạn Thiên Thiên: “Phu quân, khi nào chúng dùng bữa? Tiểu Bảo đói .”
Tần Hạo đại kinh thất sắc, y vội vàng dậy, đến bên cạnh lũ trẻ : “Tiểu Bảo đói ?
Tiễn khách! Cao Thăng xem thức ăn chuẩn xong !”
Xa Ngũ Lang...
Đầu óc Xa Ngũ Lang cứng đờ, y thể hiểu nổi, Tần Hạo nghĩ gì, tiền đồ như mà cần!
Vợ của Tần Hạo đúng là xinh , nhưng nam nhân ba vợ bốn , chẳng bình thường ?
Tần Hạo cái tên nhà quê ! Hắn sẽ hối hận thôi!
Vạn Thiên Thiên Tần Hạo: “Phu quân, thấy Ngự Vương gia ý !”
Tần Hạo bế Tiểu Bảo đang đói đến mức mím môi , đặt y bàn chờ dùng bữa. Tần Hạo: “Ừm, Thiên Thiên đây , lát nữa sẽ dùng bữa.
Thiên Thiên, chiều nay chúng sẽ bắt đầu động thủ với Từ Châu phủ.
Ngự Vương là lo chúng đ.á.n.h chiếm Từ Châu phủ, tấn công Thọ Quang phủ, gả nữ nhi cho , mượn cớ đó để lôi kéo mà thôi, ha ha!”
Phúc thẩm và Tiểu Ngư mang thức ăn đến. Tần Hạo và Vạn Thiên Thiên tiên đút cơm cho hai đứa trẻ. Tiểu Bảo đói bụng nên ăn nhanh, dáng vẻ đáng yêu đó khiến lòng Tần Hạo tan chảy! Tiểu nữ nhi của y thật sự quá đáng yêu !
Vạn Thiên Thiên: “Phu quân, kiến nghị dùng trọng pháo luân phiên tiến công. Ba khẩu trọng pháo khai hỏa, hai khẩu còn thì tiến lên phía , đó tiếp tục khai hỏa!
Cách thể giảm thiểu thương vong cho chúng ! Lại còn thể đẩy nhanh tốc độ tiến công!
Phu quân, chúng đ.á.n.h chiếm Từ Châu phủ xong, thể dừng , nên lập tức tiến công!”
Tần Hạo hưng phấn : “! Ta cũng quyết định như !
Thiên Thiên, khi Đại Bảo Tiểu Bảo đón sinh thần, thể về kinh thành đoàn tụ cùng phụ hoàng.”
Vạn Thiên Thiên vui vẻ : “Tốt! Cha nhất định sẽ vui!
Một gia đình nên sum vầy bên !”
Tần Hạo cùng vợ con dùng bữa trưa xong, liền sắp xếp Vân Nhất hộ tống các nàng về phủ nha, dặn dò Vân Nhất bảo vệ các nàng thật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-ta-dua-vao-trong-trot-buon-ban-nuoi-mot-pho-ma-an-bam/chuong-104.html.]
Gà Mái Leo Núi
Buổi chiều, Tần Hạo dẫn Tần gia quân, dùng trọng pháo đầu trận. Một canh giờ , cửa thành Từ Châu phủ nổ tung, quân phòng thủ thành nổ tan tác, còn thành đội!
Dụ Phi thật sự mở rộng tầm mắt. Dụ gia quân của ông , sự oanh tạc của trọng pháo, căn bản bất kỳ cơ hội phản kháng nào, trực tiếp nổ c.h.ế.t thương vô !
Dụ Phi: “Dương nhi, rút thôi! Chúng chạy thoát là quan trọng nhất!”
Tần Dương từ thành lâu chạy xuống, chấn động đến mức điếc, y dám chậm trễ, vội vàng dẫn bỏ chạy.
Tần Dương điều khiển xe ngựa, chạy đến thở hổn hển. Dụ Phi trong xe ngựa, ông thể cảm nhận mặt đất đang rung chuyển, dòng tứ tán chạy trốn phố, lão già sáu mươi mấy tuổi tuyệt vọng !
Ông về hướng Du Trung phủ, trừng lớn đôi mắt...
Chạy đến lúc hoàng hôn, Tần Dương cuối cùng cũng dám dừng nghỉ chân.
Tần Dương: “Ngoại tổ phụ, phía một thôn làng, chúng đó tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, ăn chút...
Ngoại tổ phụ? Ngoại tổ phụ? Có ! Mau tới đây...”
Ngày mùng ba tháng giêng năm Võ Đức thứ mười tám, hào phú một phương Dụ Phi, c.h.ế.t đường chạy trốn...
Ba ngày , Tần Dương dẫn theo hơn ba vạn tàn binh bại tướng, tiến Kim Bảo trấn thuộc Thọ Quang phủ. Tần Chiêu và Dụ Mỹ Cơ tạm thời an trí tại trấn .
Tần Dương thấy cha nương, y mặt mũi lấm lem quỳ mặt đất, lớn. Dụ Mỹ Cơ phía Nhi tử: “Dương nhi, ngoại tổ phụ của con ?”
Tần Dương nước mắt nước mũi tèm lem, y đường an táng ngoại tổ phụ, dẫn ngày đêm chạy trốn, bây giờ thấy cha nương còn kìm nén nữa.
Tần Dương: “Tần Hạo dùng hỏa pháo công thành, chúng căn bản sức chống trả!
Ta dẫn ngoại tổ phụ một đường về phía Tây, chạy nửa ngày thì thấy một thôn làng, định dẫn thôn nghỉ ngơi một chút, ai ngờ thấy ngoại tổ phụ trong xe ngựa... trong xe... ... c.h.ế.t... c.h.ế.t nhắm mắt!
A... a... hận a!”
Dụ Mỹ Cơ một thở lên , Tần Chiêu đỡ lấy thê tử của , lòng khó chịu, hỡi ôi! Bản bây giờ xong đời !
Nói về Ngự Vương Tần Hoa, tin Tần Hạo cự hôn, y ở trong phủ c.h.ử.i rủa ầm ĩ!
Hôm nay y đang ở trong phủ cùng các mưu sĩ của , bàn bạc cách đối phó với Tần Hạo, đột nhiên chạy bẩm báo: “Vương gia, Kim Bảo trấn đến nhiều , nhận tin tức rằng Nhi tử của Trường Sơn Vương Tần Chiêu, dẫn theo tàn binh bại tướng trốn đến !
Nghe Từ Châu phủ Tần Hạo chiếm đóng!”
Chiếc chén trong tay Ngự Vương, "phịch" một tiếng! Lăn lông lốc sàn nhà...