Sau bữa ăn, Tần Hạo và Vạn Thiên Thiên cùng dỗ các hài tử ngủ. Tần Hạo mắt long lanh lửa tình, một tay ôm lấy thê tử của …
Tại Vương gia ở Bình Nguyên phủ, Vương Thúy Liên bàn ăn, cha , ca ca và mẫu đều đang chuyện vui vẻ, nàng ăn vài miếng thức ăn ăn xong, liền về phòng.
Uông thị, vợ của Vương Sinh Tài, bóng lưng nữ nhi rời , nàng gọi một tiếng: “Thải Nguyệt ! Lát nữa đưa tiểu thư về phòng , ngươi qua đây một chuyến, cha nương ngươi gửi thư đến .”
Thải Nguyệt là nha của Vương Thúy Liên, nàng vội vàng đáp lời, một lát , nàng liền chạy về.
Gà Mái Leo Núi
Uông thị đưa bức thư mà Thải Nguyệt gửi đến cho Thải Nguyệt, Uông thị: “Tiểu thư nhà ngươi hôm nay ? Sao buồn rầu vui, chúng ăn cơm mà nàng cũng ăn.”
Thải Nguyệt: “Ồ! Hôm nay tiểu thư phố… phố thấy… thấy Tần Hạo tướng quân , còn thấy phu nhân của Tần tướng quân nữa, tiểu thư đau lòng!”
Uông thị: “Tần Hạo tướng quân, là vị khâm sai đó, vị tướng quân đến thu hồi đất đai ?”
Vương Hùng tức giận : “! Chính là vị tướng quân ăn bám đó! Phui! Thật vô dụng!
Nương, thấy và đám ch.ó săn của , cái vẻ đáng ghét đó! Cứ như tám đời từng ăn thịt .”
Vương Sinh Tài bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh miệt, thê tử : “Đi, với Thúy Liên, gả cho ai cũng , nhưng tuyệt đối thể gả cho Tần Hạo!
Hắn chính thất , nàng còn nghĩ đến việc ? Hừ! Không đủ mất mặt ! Trừ phi lão tử c.h.ế.t , bằng đừng hòng nghĩ đến chuyện cho !”
Uông thị tuy tính tình khắc nghiệt, bạc bẽo nhưng thương con cái, nàng bảo vệ con đến mức thể đủ chuyện!
Uông thị ánh mắt sắc bén : “Chỉ là một chính thê thì ? Ha ha!
Nhà chúng cứ khiến tên họ Tần , bỏ cái lão bà mặt vàng đó , cưới Thúy Liên nhà chúng là chứ gì!
Người sống chẳng lẽ để nước tiểu nghẹn c.h.ế.t ? Ngày mai sẽ tìm cách!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-ta-dua-vao-trong-trot-buon-ban-nuoi-mot-pho-ma-an-bam/chuong-83.html.]
Thải Nguyệt…
Nàng thế nào đây về nữ chủ nhân Tần phủ, tựa tiên tử trời ! Nàng… nàng vẫn nên thì hơn…
Vương Hùng: “Hừ! Nương, thì nuôi tên Tần Hạo đó cả đời ! Nhà chắc nghèo lắm!”
Uông thị dậy, phủi phủi nếp nhăn váy, nàng khinh miệt : “Nuôi thì nuôi chứ , thể quan trong triều, nhà chúng thừa tiền, còn sợ nuôi nổi Phu thê ?
Nhi tử ! Trong triều thì dễ việc, là tướng quân, nhà ít nhiều cũng thể dựa mà lợi, tiền bạc lương thực nhà chúng đều cả!
Muội ngươi gả , tương lai ngươi phu chống lưng, thì cần sắc mặt nhà cô cô ngươi mà sống nữa!”
Vương Sinh Tài chớp chớp mắt, nghĩ một lúc , đến mặt Uông thị : “Phu nhân, quả là cao kiến!
Ta còn hiểu rõ những lý lẽ trong đó!
Đậu Dũng xem sắp , Vương gia chúng thể cứ theo mà chịu nghèo mãi !
Cửa hàng trong nhà chủ yếu là bán lương thực của nhà , nếu đất đai của Tần Hạo thu hồi, nhà nếu thật sự thể dựa dẫm Tần Hạo, chừng còn thể kiếm chác một phần nữa!”
Uông thị đến nỗi mặt nhăn nheo, nàng đắc ý : “Dung mạo Thúy Liên nhà ở Bình Nguyên phủ là đầu nhì đấy! Ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn, liền khiến Tần Hạo bỏ vợ, nhà nhất định rể !”
Phùng Chi Ân đêm nay uống rượu ở Đậu phủ. Hôm nay y tin Tần Hạo dẫn theo một đội xe ngựa tiến Bình Nguyên phủ, bèn tới Đậu phủ dùng bữa, tiện thể bàn bạc đối sách. Đậu Dũng gần đây giọng khàn đặc, chờ đợi tin tức từ kinh thành mãi thấy, mà đằng Tần Hạo chỉ ở Bình Nguyên phủ, còn mua sắm trạch viện, tốn hơn hai ngàn lượng bạc, liền mạch mua hai tòa đại viện thông vách. Đậu Dũng trong lòng thầm nghĩ, Phùng Chi Ân gửi thư về kinh thành , nhưng vẫn thấy hồi âm?
Phùng Chi Ân ăn một miếng thịt, uống một ngụm rượu, y : “Hiền ! Người của hôm nay thấy Tần Hạo, dẫn theo một đội xe ngựa tiến Bình Nguyên phủ, chắc là gia quyến của y.” Đậu Dũng gật đầu : “ , hạ nhân nhà cũng thấy . Đại nhân, việc đây? Phía vẫn tin tức gì, mà cây trồng chẳng bao lâu nữa là thu hoạch !” Phùng Chi Ân: “Ừm! Ta thấy ngày mai chúng kiếm chuyện cho Tần Hạo ! Ta sẽ báo cho tiểu cữu tử Mã Vân của , phái thành cướp một chuyến nhà y!” Đậu Dũng mắt sáng rỡ : “ ! Chúng cứ kiếm chuyện cho y, nhất là g.i.ế.c y luôn! Một là xong hết!” Phùng Chi Ân nham hiểm: “Ừm! Ta chính là tạo giả tượng y thổ phỉ g.i.ế.c nhầm, đến lúc đó sẽ tấu lên triều đình, Khâm sai Tần tướng quân khi dẹp phỉ g.i.ế.c! Hahaha!”
Trong chủ phòng ngủ của Tần phủ, Vạn Thiên Thiên mệt mỏi ngủ say, Tần Hạo bế khỏi bồn tắm. Hắn cẩn thận lau khô nước nàng, mặc y phục ngủ cho nàng. Tần Hạo trong lòng chút hối hận vì sự đường đột của , hôn lên trán Vạn Thiên Thiên, ôm nàng lòng thỏa mãn nhắm mắt … Ai nào ngờ vì sự xuất hiện của nữ chủ nhân Tần phủ, Bình Nguyên phủ sẽ dậy sóng một trận cuồng phong bão táp, ! Không thể dùng cuồng phong bão táp để hình dung, mà nên dùng cơn bão cấp mười hai kèm theo lũ bùn đá thì thích hợp hơn!