"Anh em sợ chết!" Tô Nam bĩu môi, hai má phồng lên, bởi vì Chu Nhượng vẫn đang bịt miệng cô, cho nên giọng nhỏ , mang theo sự trách móc và nũng nịu đậm đặc, quả thực là cô gái nhỏ đáng yêu nhất thế gian.
Đôi mắt của cô gái nhỏ còn ửng đỏ, trông vô cùng đáng yêu, khiến yêu thương, che chở.
Chu Nhượng vô thức lùi một bước, lắp bắp : "Anh, ..."
"Anh" nửa ngày trời cũng một lý do, chỉ đành rụt tay .
Chu Nhượng nắm chặt lòng bàn tay ẩm ướt, thở ấm áp của cô như vẫn còn vương vấn tay , khiến tim đập nhanh, .
Tô Nam khẽ hừ lạnh một tiếng, lùi một bước, cô tiến lên một bước, ép lùi đến một gốc cây quế phía .
"Đi đường nhỏ tới đây ?" Cô vẫn luôn chằm chằm con đường lớn, nhưng hề thấy bóng dáng .
"Ừm." Chu Nhượng gật đầu, đường lớn sẽ khác thấy, cho nên chọn con đường nhỏ bên cạnh điểm thanh niên trí thức, con đường thường khi về.
Sợ cô ở một ngoài làng sẽ xảy chuyện, chạy một mạch đến đây, cố gắng tìm thấy cô với tốc độ nhanh nhất thể.
Phong khí của thôn Tiêu Gia coi là , cách đây lâu ở thôn bên cạnh một nữ thanh niên trí thức đường về một tên du côn trong thôn sờ mông, khiến cho các nữ thanh niên trí thức khác đều lo sợ bất an, ngoài đều cùng .
Chu Nhượng dáng cao ráo, hôm nay mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen càng tôn lên vóc dáng thẳng tắp, bờ vai rộng, toát lên khí chất nho nhã,.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-107-a.html.]
Đặc biệt là gương mặt như tạc tượng, khiến chỉ phá hỏng vẻ mỹ .
Trong lòng Tô Nam nảy ý nghĩ xa, tay cũng quên hành động.
Cô đưa tay , dùng ngón trỏ chọc n.g.ự.c Chu Nhượng, dùng một chút lực, hình như ngờ cô , cho nên kịp phòng mà đẩy ngã gốc cây quế phía .
Tô Nam nhích gần, ngước đầu lên, định bụng là ngắm đôi mắt long lanh của , nhưng mà cái hình nấm lùn của cô so với thì đúng là hai cực, đành ngậm ngùi chuyển hướng, chiêm ngưỡng cái cằm nam tính của .
"Chẳng lẽ sợ thiên hạ đồn đại chuyện chúng hú hí ở đây ?"
Nghe , đồng tử Chu Nhượng giãn , cúi đầu mắt cô, môi mấp máy mấy mới tìm giọng của : "Chỉ là khi bắt gặp, sẽ buông lời ong bướm về em, điều cho danh tiếng của em."
Tô Nam liếc xéo một cái, khóe môi nhếch lên nụ ranh mãnh: "Ơ, thanh niên tri thức phủ nhận chuyện hú hí nha, là cũng hú hí với em lắm ?"
Một chữ "cũng" khiến trái tim Chu Nhượng run lên, nhưng lý trí mách bảo thể ngây ngốc thừa nhận, bèn khô khan phủ nhận: "Không , ."
"A, ? Tiếc quá, Chu thanh niên tri thức ý nghĩa của hai chữ hú hí ?" Tô Nam thở dài thườn thượt, đưa tay mân mê cằm, để Chu Nhượng kịp trả lời, cô nàng liền đổi giọng nghiêm túc: "Hú hí là chỉ việc hẹn hò lén lút của đôi trai gái yêu đấy nhé."
"Trai gái yêu ?" Chu Nhượng lẩm bẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đang tỏ vẻ thất vọng của Tô Nam, sắc mặt đổi mấy , định gì đó thì Tô Nam cắt ngang.