Đồng hồ màu vàng kim, sở hữu một bộ vỏ nhỏ nhắn xinh xắn với nắp vàng, trông nó giống như một chiếc nắp vàng nguyên khối bao phủ lên bộ vỏ bằng thép gỉ, là kiểu đồng hồ hai màu đặc trưng của thời đại .
Con gái đeo lên thì xinh ngất ngây, còn tôn da tôn dáng, công nhận Chu Nhượng mắt đồ
“Em thích là .” Chu Nhượng đỡ lấy Tô Nam, bàn tay to lớn đặt eo cô, đề phòng cô ngã.
Nghe , trong lòng Tô Nam thở phào nhẹ nhõm, khóe môi khẽ nhếch lên.
Xong màn phấn khích, Tô Nam bắt đầu ngại ngùng, vùi mặt lòng Chu Nhượng, dùng ngón tay chọc chọc n.g.ự.c , tủm tỉm: “Vậy em nhận nha, đợi em trang điểm kiếm bộn tiền mua tặng cái xịn xò hơn.”
Bánh vẽ thì vẫn cứ là vẽ, huống hồ chị Tô Nam đây tin tưởng với năng lực của , chắc chắn sẽ trở thành kiểu chỉ vẽ vời mà thực hiện lời hứa nhá.
“Trang điểm?” Chu Nhượng nắm bắt trọng điểm.
Thế là Tô Nam kể bộ sự tình từ đầu đến cuối, khi xong còn vẻ mặt cầu khen ngợi.
Chu Nhượng phụ sự mong đợi của cô, mở lời khẳng định tay nghề của cô, đồng thời cũng bày tỏ sự tò mò của .
“Lần em trang điểm thật “hẹn hò” với là liền.” khi đến hai chữ “hẹn hò” còn cố tình nhấn mạnh ngữ điệu, đến là gian manh.
Chu Nhượng gật gật đầu, đó hai trò chuyện thêm vài câu về cuộc sống gần đây, mới đề nghị về thôn.
Bởi vì thời gian trôi qua lâu, phỏng chừng cũng sắp dỡ phân bón và hạt giống kho xong , nếu để phát hiện bọn họ, trai vợ gái chồng mà cùng biến mất, chừng sinh chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-111-a.html.]
Dù thì hiện tại tư tưởng vẫn cởi mở cho lắm, cũng nhiều sự bao dung như .
Chu Nhượng dẫn Tô Nam đường nhỏ về thôn, ở chỗ khuất tầm tiễn Tô Nam sân nhà họ Tiêu, lúc mới xoay về phía kho hàng.
Những ngày thường, cứ đến tối là kho hàng tối om om, mà hôm nay khó dịp thắp đèn sáng trưng.
Mọi tấp nập, đang lượt khiêng từng bao phân bón và hạt giống, mặt ai nấy đều rạng rỡ nụ , việc hăng say.
Lúc Chu Nhượng đến nơi thì chỉ còn vài bao cuối cùng là dỡ xong.
“Mấy cái thùng gỗ to đùng đựng gì thế, cần khiêng xuống ?” Tiếu Phương Trì bên cạnh xe tải lớn, chỉ mấy cái thùng gỗ lớn đặt ở góc thùng xe, lau mồ hôi trán thở hổn hển hỏi.
Nghe , Trịnh Quang Minh đang trong thùng xe liền dịch chuyển bước chân, che mấy cái thùng gỗ lớn , thản nhiên xua xua tay, vẻ mặt bình tĩnh giải thích.
“Không cần , trong là đồ đạc cá nhân của thôi, đấy, những vận chuyển như chúng , khi kịp đến nhà khách thì ngủ ngay đường, mang theo chăn màn gì đó cho tiện.”
Tiếu Phương Trì phủi phủi tay dính đầy bụi, tiếp lời: “Hoá là , đồng chí vất vả .”
“Không gì, quen , tất cả cũng là vì miếng cơm manh áo thôi mà.” Trịnh Quang Minh thấy phân bón và hạt giống đều dỡ hết xuống xe, bèn đóng cửa thùng xe , ngăn cách tầm của bên trong.
Đồng thời, trong lòng Trịnh Quang Minh cũng trút một gánh nặng.
Khoá cửa thùng xe xong, Trịnh Quang Minh đầu bắt gặp ánh mắt của Chu Nhượng, hai trao đổi ánh mắt chỉ trong cuộc mới hiểu, gật gật đầu, mỗi dời mắt , trò chuyện với bên cạnh.