Đến nhà họ Tiêu mới là chị họ của Tiêu Dung mấy hôm nữa cưới chồng, xinh rạng ngời trong ngày trọng đại, nên mới trang điểm một chút.
Chồng sắp cưới của chị họ Tiêu Dung là thanh niên trong làng, hai yêu từ nhỏ, tình cảm .
Nhà trai cũng chịu chi để cưới vợ, lễ đen cho hẳn hai trăm tệ, còn sắm sửa một chiếc giường mới, thuê thợ mộc đóng tủ mới, rương mới, quan trọng nhất là còn cả một chiếc máy may.
Oai phong lẫm liệt, nhà ai mà chẳng ghen tị? Máy may đấy, mười dặm tám phương gần đây mới mấy cái.
Bây giờ, chị họ Tiêu Dung thi thoảng ngoài dạo một vòng, gặp ai cũng “vô tình” nhắc đến chuyện , sống lưng bao giờ thẳng đến thế, mắt sắp dài lên tận trời .
Thế nên, tiền rảnh rỗi, cô đột nhiên nhớ đến chuyện Tiêu Dung xem mắt hôm .
Hôm Tiêu Dung xem mắt cô cũng mặt, vẻ ngoài mới mẻ của Tiêu Dung cho kinh diễm, đó còn cố tình hỏi thăm nguyên do.
Váy áo xinh , gương mặt xinh xắn động lòng , ai mà chẳng chứ, vì cô nàng tìm đến Tiêu Dung, nhờ Tiêu Dung tìm Tô Nam giúp đỡ.
Thế là cứ thế, hai kết nối với .
vì Tô Nam váy đỏ nên đành để chị họ Tiêu Dung tự chuẩn quần áo cưới.
Bây giờ nhận một nửa tiền đặt cọc, chỉ chờ đến ngày chị họ Tiêu Dung cưới, Tô Nam đến trang điểm cho cô xong thì sẽ nhận nốt nửa còn .
Nghĩ đến đây, khóe môi Tô Nam khẽ nhếch lên.
Đọc sách một lúc, Tô Nam cưỡng cơn buồn ngủ liền , đợi đến lúc tỉnh thì thấy Lưu Ngọc đang gọi.
“Ăn cơm thôi Nam Nam.”
Tô Nam vươn vai, ưỡn ẹo nũng nịu: “Chờ xíu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-114-a.html.]
Sau khi lăn qua lăn giường, Tô Nam nheo mắt dậy, ngơ ngác hai giây mới bò dậy, mặc áo khoác và giày, lẽo đẽo theo Lưu Ngọc khỏi phòng.
Đứng bậc thềm cửa, cô duyên dáng ngáp một cái rõ to.
“Đồng chí Tô, đây là bánh đậu đỏ mới mua từ huyện về đấy, cô ăn một miếng ?”, một giọng nam đột nhiên vang lên bên cạnh, Tô Nam liền đầu .
Chỉ thấy một trai mặc áo khoác màu xanh quân đội, dáng trung bình, tay cầm tờ giấy dầu màu vàng, đang cô với vẻ mặt đầy kỳ vọng.
Tô Nam nhớ trai , hôm chuyển về điểm thanh niên, giúp cô bê đồ, hình như là thanh niên kỳ cựu cùng đợt với Cao Trung Bân đến thôn Tiêu Gia, tên là La Kiến Phúc.
Tô Nam nhón một miếng bánh đậu đỏ từ tờ giấy dầu, khóe môi khẽ cong lên, dịu dàng : “Cảm ơn , Kiến Phúc.”
La Kiến Phúc thấy cô còn nhớ , mặt hiện lên một tia đỏ ửng, ngại ngùng : “Không cần khách sáo.”
Tô Nam gật đầu, cho bánh miệng, đầu thì thấy Chu Nhượng đang cô với vẻ mặt hờn dỗi.
Ngay lập tức, miếng bánh đậu đỏ đó, nuốt trôi mà nhả cũng xong.
Tô Nam do dự ba giây, âm thầm đầu , đó ăn hết miếng bánh đậu đỏ trong hai ba miếng, lúc mới xoay chào Chu Nhượng: “Chu Nhượng, về ?”
mà giọng điệu mà giả trân thế, Tô Nam theo bản năng l.i.ế.m liếm vụn bánh đậu đỏ ở khóe môi.
Cô chột cái gì chứ? Chỉ là ăn một miếng bánh đậu đỏ cho thôi mà? Vậy tủi ?
Không lẽ là vì cái “” là nam? Ghen hả?
“Ừm.” Chu Nhượng gật đầu, sải hai bước lên bậc thềm, chen giữa Tô Nam và La Kiến Phúc, lấy từ trong túi xách một hộp bánh ngọt đóng gói tinh xảo, đưa cho Tô Nam.