“Người nhà gửi đến đấy, em ăn thử xem.” Chu Nhượng xong, còn liếc La Kiến Phúc, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.
Đều là đàn ông con trai với , La Kiến Phúc hiểu ý tứ của Chu Nhượng? Cậu nhíu mày, Tô Nam với vẻ cam lòng, cô còn nhớ tên , tin tưởng thanh niên tri thức Tô đối xử với là khác biệt.
ngờ Tô Nam cầm hộp bánh ngọt, rạng rỡ, cả khác hẳn lúc đối diện với .
Thấy , La Kiến Phúc thở dài, tự động xoay rời .
“ là càng xinh càng ưu ái nhỉ, cánh đàn ông thi mời mọc ăn bánh kìa.”
Nghe , về phía nhà bếp, chỉ thấy một phụ nữ cắt tóc ngắn kiểu học sinh ở hành lang, khoanh tay về phía , bên cạnh cô cũng vài phụ nữ khác.
Tô Nam quen cô , vẻ mặt khó hiểu về phía Lưu Ngọc, Lưu Ngọc nhỏ giọng giải thích cho cô: “Thanh niên kỳ cựu, thiết với Tần Hiểu Lan và đám , tên là Dương Phượng.”
“Không về gì nữa, hỏng hết cả bầu khí trong lành của điểm thanh niên chúng .” Một cô gái khác tiếp lời, giọng điệu , chỉ thiếu nước chỉ đích danh.
“Cũng là một phe với bọn họ, tên là Chung Tiểu Điệp.” Lưu Ngọc nhịn xuống xung động cãi với bọn họ, tiếp tục giải thích cho Tô Nam.
“Đã quên hai cô gái biến mất như thế nào ?” Chu Nhượng nhíu mày lên tiếng, trực tiếp cắt ngang dòng suy nghĩ phun lời cay độc của Chung Tiểu Điệp.
Chung Tiểu Điệp nghẹn lời, nhớ đến Tần Hiểu Lan và Tô Điềm Điềm đến giờ vẫn , trong lòng khỏi chút sợ hãi, lùi về hai bước.
“Đừng mà tự đa tình, chúng ai cụ thể, hơn nữa ba tháng sắp hết , Hiểu Lan và Điềm Điềm bao lâu nữa sẽ về thôi, đừng ở đây mà hù dọa khác.” Dương Phượng đảo mắt, đó kéo Chung Tiểu Điệp một cái, bảo cô chỗ cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-115-a.html.]
Tô Nam như Dương Phượng đang hùng hổ, ngón tay thon dài lướt nhẹ hộp quà, cố ý : "Có những xí thì chớ, còn ghen tị khác đồ ngon ăn, đúng là cạn lời."
"Mày ai xí? Ai thèm ghen tị mày?" Dương Phượng nhảy dựng lên, chỉ thẳng mũi Tô Nam hét.
"Hả? là cô , cô tự giác thế?" Tô Nam che miệng, vẻ mặt ngạc nhiên Dương Phượng, nụ môi trông thật mỉa mai.
Nghe , Chu Nhượng đưa tay lên sờ sờ chóp mũi, trong mắt lóe lên ý .
Bị trúng tim đen, Dương Phượng mặt mày biến sắc, hổ để cho hết, còn định gì đó thì Chung Tiểu Điệp ở phía kéo , kiêng dè cái gì đó, hừ lạnh một tiếng bếp.
"Kệ cô , loại càng đôi co với cô , cô càng đà." Tô Nam kéo tay áo Chu Nhượng, bảo đừng để bụng.
Chu Nhượng gật đầu, ngoài mặt đồng ý, nhưng trong lòng nghĩ như .
Có những trả giá một chút, mới năng tử tế là chuyện quan trọng như thế nào.
"Cái , em cầm lấy, ăn hết thì chia cho bạn bè cùng ăn." Chu Nhượng đưa túi đồ đang xách tay cho Tô Nam.
Tô Nam mở bên trong, là đặc sản Thượng Hải đủ loại, hơn nữa đều là thương hiệu quốc dân mà ngay cả địa phương cũng khó mua .
Đây chính là tiền ? Tuy rằng ban đầu cô Chu Nhượng chút ít tiền, thậm chí thể coi là giàu ở thời đại , nhưng ngờ còn chút quyền lực?