Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 117: A

Cập nhật lúc: 2025-07-24 07:45:31
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Nam bưng bát nhỏ, ăn một miếng một miếng, ngoại trừ đậu phụ chiên, cô còn động đến canh bột ngô, bởi vì nó ngon, cô kén ăn, thực sự ăn nổi.

"Nam Nam, ăn nhiều một chút , lát nữa buổi tối sẽ đói đấy." Lưu Ngọc chú ý đến hành động của Tô Nam, vội vàng nhắc nhở.

"Không , tớ đói lắm." Tô Nam đáp .

Đột nhiên, một tiếng khẩy vang lên từ bàn ăn.

Tiếp đó là giọng châm chọc của Dương Phượng: "Kiểu cách nhỉ, ăn nổi thì đừng ăn, ai cầu xin ăn ? Đừng bày vẻ mặt chê bai đó, những hạt gạo đều là do vất vả kiếm công điểm đổi lấy đấy."

" đó, một chút công điểm cô cũng kiếm , về đây là ăn của , hổ thế nào nữa, mặt dày thật đấy." Chung Tiểu Điệp cũng hằn học tiếp lời.

Lời dứt, cả phòng bếp chìm yên lặng, những đang ăn ngon lành cũng đồng loạt dừng đũa.

Tô Nam sững , hai cô gái đang đối diện, rõ họ đang cố tình gây sự, nhưng họ thể nào tìm hiểu rõ tình hình hãy trách móc cô ?

Một thanh niên tri thức rõ sự tình bắt đầu xì xào bàn tán, thậm chí còn hùa theo lời Dương Phượng và Chung Tiểu Điệp.

" cũng để ý thấy, thanh niên tri thức Tô từ lúc xuống đến giờ luôn tỏ vẻ khó chịu, đúng là quá đáng, tự dưng khác mất cả ngon."

"Ban đầu cũng cảm thấy gì to tát, nhưng Dương Phượng , thấy lắm, chẳng là chúng đang nuôi báo ơn ?"

"Chính còn đủ ăn, bây giờ thêm một kẻ vô công nghề đến ăn nữa, thật là xui xẻo."

Những tiếng xì xào bàn tán tưởng chừng như nhỏ, nhưng ai cũng thể thấy, trong nháy mắt sắc mặt của hầu hết đều trở nên khó coi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-117-a.html.]

"Đủ ." Chu Nhượng buông bát đũa xuống, ánh mắt lạnh lùng liếc Dương Phượng và Chung Tiểu Điệp, khiến hai họ run lên.

Bình thường ít khi lên tiếng, đây là thứ hai Chu Nhượng lên tiếng bênh vực Tô Nam, một thanh niên tri thức tinh ý thể đoán ẩn ý trong đó.

Lần , những cô gái thầm thương trộm nhớ Chu Nhượng thể yên nữa, dậy : "Đồng chí, chuyện liên quan đến , đừng nhúng tay ."

"Rõ ràng là Tô Nam sai , Dương Phượng và Tiểu Điệp chỉ sự thật thôi."

"Bây giờ ai cũng khó, thể để cho một kẻ ăn đến chia sẻ lương thực của ."

"Anh Đinh, đến phân xử ."

Ngồi im re như pho tượng nãy giờ, Đinh Mậu thấy nhắc đến mới chịu quăng đũa, vỗ bốp một cái cái bàn gỗ, tiếng động chói tai tất cả im thin thít.

“Ở cái điểm thanh niên trí thức chúng luôn đề cao tinh thần giúp đỡ lẫn , vốn dĩ nhiều nhưng nếu thì chắc quên mất . Năm đồng chí Dương Phượng cảm sốt, liệt giường nửa tháng trời , ai bỏ đói đồng chí bữa nào ?”

Vừa dứt lời, sắc mặt Dương Phượng lập tức biến đổi, cúi gằm mặt xuống, hai ngón tay xoắn xoắn vạt áo.

“Còn cả đồng chí nữa, đầu năm nay lưỡi liềm cắt chân, xuống đất việc , chẳng chăm sóc và mang cơm cho đó ?”

Một nam thanh niên trí thức lên tiếng càu nhàu cũng từ từ cúi đầu xuống.

“Trước đây giúp đỡ lẫn chẳng ai ý kiến gì, bây giờ đổi thành một cô gái nhỏ thì nhắm thế? nhớ hôm đồng chí Tô Nam mới chuyển về, còn chia cho mỗi một miếng bánh cơ mà? Cái thứ đó còn đắt hơn nhiều so với món canh bột mì chúng đang ăn bây giờ đấy.”

 

Loading...