Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 119: A

Cập nhật lúc: 2025-07-24 07:45:37
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Ngọc ngược bình tĩnh nhất trong đó.

Chuyện gì đây?

Liên tưởng đến việc Chu Nhượng nhiều bênh vực Tô Nam, như khai sáng, thấy sự thật.

Tô Nam về phòng , lấy từ trong tủ ít bánh Chu Nhượng đưa, thêm một ít đồ ăn vặt bố gửi bữa còn ăn hết, mới khỏi cửa, về phía ngoài sân thanh niên trí thức.

Chu Nhượng vẫn luôn im lặng theo cô, thấy cô thẳng về phía con đường nhỏ dẫn khỏi thôn, trong lòng liền hiểu rõ cô .

Tối hôm đó tiễn cô về nhà họ Tiếu, ngang qua một tảng đá lớn, Tô Nam chỗ đó thích hợp để ngắm cảnh trò chuyện, gần đó cũng chẳng ai đến phiền.

Quả nhiên, Tô Nam đến bên tảng đá lớn thì dừng , lấy một chiếc khăn tay nhỏ, phủi sạch bụi đất và đá vụn đó, xuống.

“Qua đây .” Tô Nam vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, hiệu với Chu Nhượng.

Chu Nhượng lời, xuống cạnh Tô Nam, chỉ là cặp chân dài để cho bớt ngượng ngùng.

Thấy , Tô Nam nhịn mà mím môi , từ trong túi mang theo lấy một cái bánh quy, đưa cho , trêu chọc : “Đây cũng là nhà em gửi đấy, ăn thử ?”

Chu Nhượng nhận lấy, nắm trong lòng bàn tay, còn kịp bóc vỏ, thấy Tô Nam mở hộp bánh, cong mày ngọt ngào: “Thế tính là trao tín vật định tình ?”

Nghe , đầu óc Chu Nhượng như nổ tung, hai má nóng bừng, ấp a ấp úng nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-119-a.html.]

Tô Nam thấy trêu chọc thành công, toe toét nhoài lên vai Chu Nhượng, thậm chí còn sợ c.h.ế.t mà đưa ngón trỏ nghịch ngợm tai đỏ như m.á.u của .

Sau đó, cô thổi một , nhỏ giọng : “Sao dễ đỏ mặt thế? Chẳng lẽ đây từng yêu đương gì ?”

Tô Nam nhướng mày, hàng mi dài cong vút như cánh bướm chớp chớp, sống mũi cao thẳng cọ xát vùng da thịt hở cổ , khiến rùng .

“Chưa từng.” Chu Nhượng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang giở trò của cô, nghiêm túc nhấn mạnh sự thuần khiết và chung thủy của .

Chuyện Tô Nam đoán từ lâu, nhưng tự , cảm giác vẫn khác.

Nụ mặt cô càng rạng rỡ, cô kéo tay Chu Nhượng, đặt lên mặt cọ cọ, nũng nịu : “Ngoan quá, thưởng cho thêm một miếng bánh hồng em , bánh của bà ngon lắm đấy, khác ăn còn chẳng .”

Vừa , cô lấy từ trong túi một miếng bánh hồng màu nâu nhạt, bên còn phủ một lớp đường trắng, thấy chua chua ngọt ngọt, ngon lành vô cùng.

Chu Nhượng một tay cầm bánh quy, một tay cầm bánh hồng, trong lòng ngọt như mía đường, cảm thấy bản đây coi như nếm thử tay nghề của vợ tương lai .

“Cảm ơn.” Nói xong, Chu Nhượng cắn một miếng bánh hồng.

“Nhượng Nhượng , giữa chúng cần khách sáo như thế .” Tô Nam tủm tỉm vỗ vỗ lưng Chu Nhượng, đó cắn một miếng bánh táo.

Lại một nữa thấy cách gọi , Chu Nhượng suýt nữa thì miếng bánh hồng cho sặc, cố gắng lấy bình tĩnh, Tô Nam : “ , em còn nợ hơn tám trăm tệ đấy, bây giờ trả, nghĩa là em cũng trả .

Chờ em gom đủ tiền trả nha, chứ em quỵt , em ghi giấy nợ đàng hoàng nè, về đưa , mỗi giữ một bản, cất cẩn thận đó nha."

Tô Nam nhai bánh lẩm bẩm, nhưng Chu Nhượng vẫn rõ từng chữ một.

Loading...