"Vừa nãy em còn chúng cần khách sáo với , giờ thế, bộ não em vấn đề hả? Anh bảo là ông cần trả tiền đó mà, cũng chẳng cần em giấy nợ gì hết." Chu Nhượng đầu tiên chuyện gay gắt như , vẻ như sắp bốc hỏa đến nơi .
Tô Nam nuốt vội miếng bánh, thở dài : "Em ý của mà, nhưng tiền là ít, chúng còn kết hôn, thậm chí còn xác định rõ ràng mối quan hệ, nên nhất định rõ ràng."
"Vậy chúng chính thức hẹn hò ." Chu Nhượng thẳng mắt cô, giọng chắc nịch.
Nghe , cô sặc luôn, ho khù khụ, ngạc nhiên hỏi: "Sao mà hấp tấp dữ , , Chu Nhượng, khùng hả? Người trả tiền cho mà cũng thèm lấy?"
"Tiền của em là của em, tiền của cũng là của em, gì mà trả với chả ."
Anh bạn trẻ , tư tưởng ngộ đạo ghê nha, đúng là mà đau lòng, thấy mà á, nhưng mà...
" em cãi , chỉ cần nhớ đến chuyện , sẽ khiến em cảm thấy khó xử, còn tự tin mà cãi với nữa." Tô Nam hít một thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh đáp trả.
"Anh sẽ cãi với em ." Chu Nhượng nhíu mày, vẻ mặt u ám, đôi mắt đen khẽ nheo .
"Thôi mà, đồng ý với em , cứ nhận giấy nợ , là em nếu như, nếu đến lúc chúng kết hôn, mà em vẫn gom đủ tiền, thì coi như em lấy nửa đời để trả nợ, trả tiền mặt nữa, nào?"
Tô Nam hết đôi co với nữa, bèn liếc xéo một cái, hừ lạnh một tiếng, cắn một miếng bánh thật to cho hả giận.
Nếu thật sự đến bước kết hôn, quyền quản lý tài chính trong nhà, cô nhất định nắm chặt trong tay, đến lúc đó trả nợ, chẳng là từ túi trái bỏ sang túi ? Có khác gì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-120-a.html.]
Nếu đến bước kết hôn, ít nhất trong tay Chu Nhượng vẫn còn giấy nợ, thể đòi một chút bồi thường về mặt kinh tế cũng .
Ơ, nghĩ nhỉ, cứ như thể cô là đứa con gái tồi nhất định sẽ đá Chu Nhượng , thể nào? Bạn trai giàu trai như soái ca , điên mới đá chứ!
Nghe cô , sắc mặt Chu Nhượng dịu một chút, gật đầu đáp ứng, tiếp tục ăn bánh.
"Nhà em bốn , bố em, em, em trai em và em, nhà thì ?" Thấy còn lằng nhằng chuyện trả nợ nữa, Tô Nam bèn chủ động hỏi về gia đình .
Không vì , Chu Nhượng im lặng một lúc lâu mới đáp: "Nhà mấy đời chung sống với , cũng khá đông, nhưng ở riêng bên ngoài."
"Ồ, ." Tô Nam gật gật đầu, trong đầu khỏi hiện lên hình ảnh mấy thế hệ cùng chung sống, chen chúc trong một căn nhà nhỏ xíu trong một con hẻm ở thành phố S, bỗng dưng thấy sởn gai ốc.
Dù thì giá nhà ở thành phố S từ xưa đến nay đều rẻ, nhiều còn nhà để ở.
May mà Chu Nhượng ở riêng bên ngoài, nếu nhỡ sống chung với phụ thì cho cô xin kiếu luôn.
Cho đến một ngày trời nọ, Tô Nam tay xách nách mang quà cáp cổng nhà họ Chu, trong lòng vạn con ngựa phi nhanh như chớp, thầm than thở bản thật là thiển cận, nhưng tất nhiên đây là chuyện .
Trời ơi, nghĩ linh tinh cái gì nữa ? Chẳng lẽ mới hẹn hò thôi mà nghĩ đến chuyện sống chung hả?