"Đây chẳng Tiêu Dung ? Người bên cạnh là ai thế?"
"Tô Nam đấy, thanh niên trí thức mới đến năm nay, đừng với là bà đấy nhé, Tiêu Tĩnh con gái nhà trưởng thôn họ Tiêu là vì cô mà tù, mấy hôm mới thả, ngày nào cũng trốn trong nhà, đến bây giờ vẫn dám ngoài kìa."
"Ôi chao, bà thế, mới nhớ ."
Chờ Tô Nam đến gần, mấy đang chuyện về cô dám nữa, ngậm chặt miệng, giả vờ bận rộn việc trong tay.
"Mẹ, chúng con tìm chị họ con , cứ bận việc ." Tiêu Dung vội vàng xong, dẫn Tô Nam thẳng đến phòng của chị họ.
Vào phòng, đập mắt Tô Nam là chiếc máy may đặt ngay ngắn giữa phòng, bên còn buộc một bông hoa màu đỏ chót, lộng lẫy và sang trọng.
Da mặt láng o, sạch bong kin kít, mướt rượt như da em bé, khác xa cái hồi còn mụn trứng cá chi chít ngày xưa.
“A Dung ơi, cô Tô ơi, hai đến , mau , Út ơi, bếp bưng hai bát trứng luộc cho hai chị ăn lót .” Hôm nay là ngày vui của A Yến, nên mặt mày chị nào chị nấy rạng rỡ, tươi như hoa.
“Dạ.” Vừa dứt lời, cô em út chạy biến .
“Chị họ ơi, bộ đồ chị mặc quá.” Tiêu Dung kéo tay chị họ xuống giường, ánh mắt ngưỡng mộ, dứt lời, tay cũng sờ sờ lên bộ đồ, vải trơn bóng, là đồ xịn .
Giá mà đến lúc cô lấy chồng cũng mặc một bộ xịn xò như thế thì mấy.
“Chị thấy cũng thường thôi, mà kiếm bộ đồ kiểu Nga để mặc ngày cưới thì mới oách, nhưng mà chị hỏi khắp làng xóm , ai , mấy làng khác thì đấy, nhưng mà cho mượn.”
A Yến thở dài, nhưng mặt vẫn tràn đầy ý , rõ ràng là đang giả bộ khiêm tốn.
Tiêu Dung tỏng mà vẫn giả nai, khen bộ đồ thêm vài câu, đợi đến khi cô em út bưng bát mới chịu ngưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-122-a.html.]
“Cô Tô ơi, ăn ạ, ăn xong chúng còn trang điểm nữa.” chị họ Tiêu Dung đưa cho Tô Nam một cái bát, bên trong một quả trứng luộc, với vài cọng cải thảo, bát canh lõng bõng nước, chẳng tí mỡ màng nào.
mà trứng thì vẫn là đồ bổ, hơn nữa sáng sớm ăn đồ nhiều dầu mỡ cũng , nên Tô Nam cũng chẳng chê.
“Cảm ơn.”
Trước khi ăn, Tô Nam dặn chị họ Tiêu Dung rửa mặt.
Ăn xong, Tô Nam mở cái tráp tre đặt lên ghế, trong lòng nghĩ sẵn nên trang điểm thế nào , thứ chuẩn xong xuôi, chỉ còn đợi chị họ Tiêu Dung nữa thôi.
lúc , mấy phụ nữ rôm rả bước , ngay lập tức lấp đầy căn phòng vốn rộng rãi, còn chất đầy đồ đạc.
“Em ơi, chị họ em hôm nay em chơi lớn, nên chúng mới đến xem cho đó mà.”
“ đấy, đây là đầu tiên thấy còn trang điểm trong ngày cưới đấy.”
“Chắc là cho lạ thôi.”
Mấy phụ nữ vây thành một vòng tròn lớn, một câu, kẻ chen một câu, ồn ào nhức cả đầu.
Tiêu Dung cố gắng ứng phó, gượng gạo đáp lời, dè dặt sang Tô Nam, cứ tưởng cô sẽ vui, ngờ khi đầu , cô thấy Tô Nam đang tươi trò chuyện rôm rả với đám .
“Nói cho mấy chị nè, con gái ở Thượng Hải, dù là xem mắt là lấy chồng, thì đều trang điểm hết, còn mặc váy nữa chứ, sang chảnh hết chỗ luôn.”
Tô Nam tay chống lên tráp tre, dáng bảo vệ, kẻo lát nữa bọn họ lỡ tay lỡ chân đụng trúng, hỏng đồ của cô thì toi.