Tô Nam xoa xoa bờ vai ê ẩm, khóe môi mỉm họ, một cảm giác tự hào và thành tựu dâng lên từ đáy lòng.
Còn công việc gì khiến cảm thấy hài lòng hơn là tạo những chứ? Vừa kiếm tiền mãn nhãn, tội gì ?
"Hài lòng ?"
Chị họ Tiêu Dung trong gương, thậm chí dám đưa tay lên sờ mặt, sợ lem đồ mặt, vội vàng gật đầu, kích động đáp: "Hài lòng, hài lòng."
"Vậy thì ." Nghe câu trả lời khẳng định, Tô Nam bắt đầu cất đồ giỏ tre, tham gia "đại hội khen ngợi" của nhóm họ.
"Thanh niên tri thức Tô, lát nữa nhớ đến ăn cỗ nhé." chị họ Tiêu Dung thấy cô định , vội vàng mời.
"Không , hẹn, lát nữa đến bệnh viện huyện khám chân." Tô Nam ngẩng đầu lên, trực tiếp từ chối.
Chị họ Tiêu Dung là chuyện liên quan đến cơ thể của Tô Nam, cũng tiện giữ nữa, tiếc nuối : "Vậy thì thôi , là bây giờ đưa tiền cho cô luôn , sợ lát nữa bận bịu quên mất."
Nói xong, chị họ Tiêu Dung xoay ngoài, bên ngoài vang lên từng trận kinh hô, đều là đang kinh ngạc tạo hình mới của cô .
Tô Nam đợi một lát, chị họ Tiêu Dung , tay còn cầm một túi trứng luộc.
"Đây là tiền, đây là trứng, cô giữ ăn ." chị họ Tiêu Dung nhét tất cả đồ lòng Tô Nam, mặt mang theo nụ , rõ ràng là vui vì khen từ đầu đến chân.
Thịnh tình khó từ chối, Tô Nam vài câu chúc phúc, liền định rời .
"Thanh niên tri thức Tô, để tiễn về." Tiêu Dung theo cô, cùng ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-125-a.html.]
Vừa khỏi cửa phòng, hứng chịu một đợt rửa tội bằng ánh mắt từ các bà cô, rõ ràng là họ đều tạo hình của chị họ Tiêu Dung là do ai tạo .
Tô Nam thản nhiên mỉm , ưỡn thẳng lưng qua sân, đến cửa, sang với Tiêu Dung: "Cậu về , trời sáng , tự về ."
Lâu thấy trả lời, đầu thì thấy Tiêu Dung đang cô với vẻ mặt thôi.
“Có chuyện gì ?” Tô Nam nghiêng đầu, hỏi với vẻ khó hiểu.
“Là thế , vẫn còn mua một hộp kem dưỡng da Hoa Tuyết , còn ?” Tiêu Dung bấm tay, ngẩng đầu Tô Nam.
Tô Nam còn tưởng là chuyện gì to tát, hóa chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, bèn phẩy tay một cái, hào sảng đáp: “Còn chứ, hộp của to hơn hộp của nữa, cứ việc cầm hộp đây, chia cho một hộp.”
Nghe , Tiêu Dung mừng rỡ, vội vàng đáp: “Vậy thì quá, mà giá cả tính đây?”
Tô Nam nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy Tiêu Dung cũng coi như là khách quen , còn mang đến cho cô nàng cơ hội ăn nữa, nên vui vẻ : “Bốn tệ .”
“Ôi chao, cảm ơn nhiều nha.” Mắt Tiêu Dung sáng rực, cô nàng ngờ Tô Nam giảm giá nhiều như , một tệ chứ ít gì, để dành thêm chút đỉnh là thể mua dầu gội đầu .
“Vậy đây, mai đây tìm nha.” Tô Nam nôn nao về trang điểm, quần áo, bèn vội vàng chào tạm biệt xoay rời .
Trước đó, Chu Nhượng nhiều đề nghị đưa cô bệnh viện huyện kiểm tra chân, xem di chứng gì , nhưng đều cô lấy hết lý do đến lý do khác để thoái thác, mãi đến hôm qua mới chịu đồng ý.
Bởi vì Tô Nam cảm thấy thời gian trôi qua lâu như , bác sĩ chắc cũng mánh khóe gì nữa, nên hai hẹn hôm nay cùng đến huyện.