Tô Nam đến mức đếm xuể bằng mười ngón tay mới chịu dừng . Cô sang Chu Nhượng, tươi thêm: " cũng cần lo lắng quá . Dù em cũng đủ tuổi kết hôn, đợi thêm hai năm nữa, lúc đó em đổi ý, chỉ cần hai chiếc chăn cũ là em sẵn sàng theo về nhà ."
Nói xong, cô xoay bước về phía .
Chu Nhượng lập tức bước theo, trong đầu lẩm nhẩm những điều kiện của Tô Nam, nụ mặt càng sâu thêm: "Em đấy, đổi ý."
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Tô Nam vẫy tay, tỏ vẻ hào phóng.
Cô rằng, những lời vô tình của sẽ ghi nhớ mãi về , nhưng đó là chuyện của tương lai.
Tầng hai bày bán các loại bánh kẹo đắt tiền, hoa quả, xà phòng, kem đánh răng và những vật dụng tinh tế khác.
Tô Nam chọn vài cân quýt và táo lớn. Khi thanh toán, cô định tự trả tiền nhưng Chu Nhượng đồng ý, lập tức đưa tiền và phiếu , xách đồ thẳng.
Thái độ bá đạo khiến Tô Nam khỏi thích thú.
Cô tranh cãi nữa, vui vẻ chấp nhận. Khi cả hai bước khỏi cửa hàng bách hóa, mặt trời lên cao, mang chút ấm áp cho cái rét cuối thu.
Mặc dù ánh nắng dễ chịu, nhưng Tô Nam vẫn che ô, vì thể lơ là chuyện chống nắng. Dù cô cũng kiếm sống bằng vẻ bề ngoài, và hơn thế nữa, cô cần tự cầm ô.
"Cảm ơn nhé." Tô Nam nghiêng đầu, kiễng chân vỗ vai Chu Nhượng.
Anh nở nụ dịu dàng, chỉ về phía quán ăn nhà nước xa, ân cần : "Để dẫn em ăn ngon."
"Hay quá!" Đôi mắt Tô Nam sáng lên, hào hứng bước về phía quán ăn.
Trời cô thèm thịt đến mức nào, cả đời bao giờ cô thèm ăn như thế. Kể từ khi chuyển về khu nhà thanh niên trí thức, cô hề ăn thịt, ngoài mấy món điểm tâm vặt thì chẳng còn gì khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-150-a.html.]
Cô thật hiểu những ở đây thế nào để sống qua ngày với rau dại và ngũ cốc thô như .
Chu Nhượng thu ô , Tô Nam thể chờ đợi thêm nữa, vội vàng quán để chọn chỗ .
Vì giờ ăn, trong quán chỉ vài nhân viên phục vụ đeo tạp dề và ba bàn khách. Tính cả Tô Nam và Chu Nhượng, tổng cộng mới chỉ mười hai .
"Muốn ăn gì?" Cô phục vụ chỉ tay lên tờ giấy đỏ dán tường, đó thực đơn bằng bút lông đen, cả món mặn lẫn món chay, nhưng giá cả hề rẻ.
Tô Nam đang chăm chú , thì bên tai chợt vang lên một giọng nam quen thuộc, trầm ấm và đầy chính khí, dễ nhận .
Theo phản xạ, cô về phía phát âm thanh, thấy một đàn ông cao lớn mặc đồng phục cảnh sát lưng về phía .
Cái đầu húi cua, vóc dáng và giọng đều trùng khớp với trong trí nhớ của cô.
Quan trọng hơn, đối diện là một cô gái, mặc váy dài màu tím, tóc tết thành hai bím, khuôn mặt tròn trịa dễ thương, đôi má lúm đồng tiền khi càng thêm duyên dáng.
Hai đang vui vẻ trò chuyện, cô gái còn che miệng .
Tô Nam nghiến răng, tức tối bước nhanh tới, ngay mặt đàn ông và bên cạnh cô gái.
Ngay đó, cả quán ăn nhà nước vang lên một tiếng hét đầy phẫn nộ, âm thanh lớn đến mức tất cả trong quán đều dừng , ngơ ngác về phía cô.
"Thẩm Mộc, đồ bạc tình!"
Mọi chuyện xảy quá đột ngột, đến nỗi nhiều còn kịp phản ứng.
Tô Nam trừng mắt , khi rõ gương mặt của đàn ông, cô chống nạnh chỉ Thẩm Mộc mà mắng một câu, lồng n.g.ự.c cô phập phồng vì tức giận.