Thấy tình thế trở nên căng thẳng, Thẩm Mộc thể im nữa. Anh đập bàn mạnh một cái, phát tiếng vang lớn khiến tất cả giật .
"Không cô là chỉ về thăm nhà thôi ? Tình cờ gặp gỡ? Mọi thứ đều là do sắp xếp đúng ?" Thẩm Mộc giận dữ, đôi mắt như ẩn chứa sự lạnh lùng và đầy đe dọa.
Cô nhân viên phục vụ bên cạnh ngăn cản nhưng một nhân viên khác kéo , nhắc nhở: "Đừng xen , thấy họ mặc đồng phục cảnh sát ?"
"Bạc tình thì bạc tình, chắc là vấn đề về tác phong !" Người phục vụ bất mãn, nhưng vì sợ rắc rối nên đành nuốt giận trong, dám gần.
Tuy nhiên, những gì cô , tất cả trong quán đều thấy rõ.
Chuyện liên quan đến tác phong đạo đức trong thời điểm là vô cùng nhạy cảm. Chỉ cần một lá đơn tố cáo gửi lên cơ quan thẩm quyền, dù đúng sai cũng sẽ điều tra kỹ lưỡng, c.h.ế.t cũng lột da.
Lữ Nhạc Thục sợ hãi đến mức nên lời, cô chỉ lắp bắp vài câu vô nghĩa, sang Thẩm Mộc, tự trách bản vì lỡ lời để lộ sự thật.
Còn Thẩm Mộc thì đang vô cùng bối rối.
“ là yêu.” Cuối cùng, Lữ Nhạc Thục cúi đầu, yếu ớt câu .
Tô Nam hiểu rõ tình hình, thậm chí còn đoán phần lớn sự việc, nhưng cô hề thương cảm cho Thẩm Mộc, bởi vì tất cả đều do tự chuốc lấy.
“Một đàn ông trưởng thành, khi hẹn hò với Phương Vân, tính đến tất cả những yếu tố thể gây cản trở ?”
Tô Nam tức tối mắng vài câu, ánh mắt lướt qua đám đông đang ngày càng xem náo nhiệt, cô lớn tiếng hét: “Nhìn cái gì mà , chỉ là hiểu lầm thôi, về ăn cơm của các .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-152-a.html.]
Mọi sững sờ một lát, tặc lưỡi đầu trở .
“Anh tự nghĩ .” Tô Nam trợn mắt, kéo Chu Nhượng đến một góc bàn khác xuống.
Chu Nhượng Thẩm Mộc, trong lòng cân nhắc những gì Tô Nam , lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
“Phục vụ, gọi món .” Chu Nhượng vẫy tay gọi phục vụ, thực đơn, sang Tô Nam đang phồng má, nhẹ giọng hỏi: “Nam Nam, em ăn gì?”
“Ăn thịt.” Nghe , Tô Nam lập tức nở một nụ ngọt ngào, còn vẻ nóng nảy , ngay lập tức biến thành một cô gái nhỏ dễ thương.
Cô phục vụ thấy mà khỏi kéo khóe miệng , nhưng Chu Nhượng vẫn bình tĩnh gọi món như chuyện gì xảy .
“Thịt kho tàu, gà xào cay, rau diếp xào tỏi, súp lơ xào thịt, thêm hai bát cơm trắng.” Chuỗi món ăn gọi liên tục, đến nỗi các thực khách khác chảy cả nước miếng.
Ai mà đến nhà hàng quốc doanh ăn nhiều như chứ? Tiền và phiếu thực phẩm tự nhiên mà , thật là xa hoa quá .
Tô Nam chống cằm, híp mắt. Nhìn thấy Thẩm Mộc trả tiền xong, do dự một lúc đến mặt cô, cúi đầu nhỏ giọng : “Chuyện , sẽ tự với Phương Vân. Tô Nam, liệu cô thể giữ kín chuyện giúp ?”
“Chuyện của hai , xen .” Tô Nam do dự, đó thêm: “Năm ngày, nếu vẫn , chắc chắn sẽ kể cho cô .”
“Được, cảm ơn cô.” Nói xong, Thẩm Mộc hai một cuối, bước nhanh chóng.
Lữ Nhạc Thục thấy Thẩm Mộc bỏ mà thèm chào lấy một tiếng, cô rõ ý kiến với , tức giận dậm chân, lườm Tô Nam hai cái. Tất cả đều tại phụ nữ lắm chuyện !