Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 153: A

Cập nhật lúc: 2025-07-24 07:52:15
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không chỉ phá hỏng cơ hội của cô và Thẩm Mộc, mà còn "cướp" mất đàn ông mà cô để mắt tới.

Đang lườm thì bất chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, cô vô thức về phía , đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Chu Nhượng.

Anh thoải mái tựa ghế gỗ, hai tay đan chéo đặt bàn, trong đôi mắt đen láy ánh lên sự lạnh lùng và dữ tợn, còn hung hãn hơn cả một con sói.

Lữ Nhạc Thục vội thu ánh mắt , giả vờ vuốt tóc che ánh của Chu Nhượng, nhanh chóng rời . Mãi đến khi xa mười mét, cô mới dám thả tay xuống và vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt đó thật đáng sợ!

Thời gian thấm thoát trôi qua, đến chiều tối, những công nhân và cán bộ tan ca dần dần đổ các con phố.

Nhà của gia đình Thẩm Mộc là một căn biệt thự nhỏ độc lập, cả sân vườn, chính quyền phân cho Thẩm cha từ vài năm , nơi đây là chốn an cư của ba thế hệ nhà họ Thẩm.

Trong sân, bên trái trồng đầy hoa hồng và hoa cúc, còn một khóm hoa giấy nở rộ nơi góc tường. Bên là một mảnh đất nhỏ trồng rau.

Khi Thẩm Mộc bước nhà, thấy ông nội đang trong sân thưởng .

“Thẩm Mộc về ? Hôm nay con cả bàn thức ăn ngon, chỉ đợi con về ăn thôi.” Ông Thẩm cầm tách , uống một ngụm nhỏ, nụ hiền từ hiện gương mặt đầy nếp nhăn.

“Vâng, ông nội.” Thẩm Mộc đáp nhanh thẳng bếp.

“Về ? Nếm thử xem canh ngon ?” Thẩm cuộc đối thoại giữa hai ông cháu từ xa, khi thấy Thẩm Mộc đẩy cửa , bà vội vàng múc một bát canh sườn cho .

Không ngờ, khi , bà đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng và vô cảm của Thẩm Mộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-153-a.html.]

Chỉ cần một cái liếc mắt, Thẩm chuyện , nhưng bà vẫn giữ nguyên nụ , chỉ là bát canh sườn trong tay bà đặt xuống bàn.

Bởi vì bà chắc sẽ đón lấy, thì hà tất chuốc lấy phiền toái.

“Có chuyện gì ? Công việc hôm nay thuận lợi ?” Bà lưng giả vờ dọn dẹp bếp, căng tai động tĩnh của Thẩm Mộc.

“Lữ Nhạc Thục là do gọi về để hẹn hò với con ?” Thẩm Mộc vòng vo, thẳng vấn đề.

Suốt cả ngày, chuyện đè nặng trong lòng , khiến thể tập trung việc. Đợi mãi đến lúc tan ca, thật sự còn kiên nhẫn để đấu trí với nữa.

Nghe , Thẩm đầu , vẻ mặt ngạc nhiên con trai, đưa tay che miệng: “Hẹn hò gì chứ, Nhạc Thục về ? Con gặp nó ?”

“Mẹ?” Thẩm Mộc bất lực gọi một tiếng.

Lúc Thẩm mới thu vẻ mặt giả vờ, khoanh tay dựa tủ bếp, khuôn mặt lạnh tanh, ánh lên vẻ uy nghiêm thường chỉ dành cho cấp , bà thản nhiên : “ , gửi điện tín gọi nó về, thì chứ?”

“Con với từ lâu rằng con yêu và nhất định sẽ kết hôn với cô .” Thẩm Mộc cố gắng kìm nén sự giận dữ, một nữa khẳng định lập trường của .

“Kết hôn? Con định kết hôn với ai?” Thẩm như thấy chuyện gì buồn lắm, bà bật lớn, đó vỗ mạnh xuống bếp, chỉ mặt Thẩm Mộc, giọng lạnh lùng: “Đừng mà mơ.”

“Con bé nhà quê, thô lỗ giáo dục, loại con gái đó đừng mong bước chân nhà họ Thẩm .” Thẩm buông tay, thẳng thừng bày tỏ quan điểm của .

“Mẹ, thể đánh giá một cách phiến diện như ? Cô là bạn học cấp ba của con, học giỏi, suýt nữa thì tuyển thẳng đại học Công Nông Binh. Gia đình cô cũng .” Thẩm Mộc hết thì ngắt lời, bà tỏ vẻ chút nào.

 

Loading...