Vì , giọng cũng trở nên nặng nề, lông mày cau , trông vẻ khó tính.
Tô Nam chu môi, nhưng vì lo cho nên giận dỗi, ngoan ngoãn trở , miệng nhỏ vẫn lẩm bẩm: "Biết , Chu Nhượng của em là yêu nhất mà."
Nghe , Chu Nhượng bật : "Biết thì đừng mấy trò nguy hiểm nữa, khiến lo lắng."
Thấy thẳng thắn thừa nhận, Tô Nam ngạc nhiên huýt sáo, dừng bước chân, đầu nháy mắt với : "Này trai trẻ, danh phận gì mà theo đuổi em mãi, thấy thiệt thòi ?"
"Sao ? Tiểu thư Tô đây định cho danh phận ?" Chu Nhượng nhạy bén, lập tức bắt lấy câu , phối hợp với màn diễn của Tô tiểu thư.
Tô Nam giơ một ngón tay lắc lắc, ranh mãnh, thẳng thừng từ chối: "Cứ chờ , chuyện dễ dàng như ."
Chu Nhượng chiều lòng cô, lập tức giả vờ thất vọng, tỏ vẻ đáng thương rên rỉ: "Được thôi, thôi, thứ theo em."
Thấy , Tô Nam lớn, đôi mắt cong cong, nước mắt như ánh lên trong khóe mắt, trông vô cùng đáng yêu.
Làn da trắng mịn như ngọc, hương thơm thoang thoảng, vẻ của cô xương mà quyến rũ đậm chất mỹ nhân.
Những thứ đang cầm trong tay cô đột nhiên rơi xuống đất. Chu Nhượng lập tức tiến lên một bước, ôm lấy vòng eo thon của cô, vén tóc , nhẹ nhàng hôn lên hàng mi của cô.
Gió nhẹ thoảng qua, vài cánh hoa hồng phấn rơi xuống, lướt qua hai má họ.
Không gian trở nên tĩnh lặng trong giây lát. Hai , ánh mắt lấp lánh, cuối cùng Chu Nhượng là đầu hàng , cúi đầu chạm đôi môi đỏ mọng của cô.
Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng như lông vũ thoáng qua, dần dần trở nên mãnh liệt và đầy sức hút, khiến thở của cả hai trở nên dồn dập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-155-a.html.]
Tô Nam vô thức vòng tay lên cổ , đáp nụ hôn cuồng nhiệt đó.
Không bao lâu, Tô Nam một tảng đá lớn, soi gương tô lớp son môi hôn đến phai mờ.
Sau khi chỉnh trang , cô len lén Chu Nhượng qua khóe mắt, bất ngờ chạm ánh mắt dịu dàng của , mặt cô lập tức đỏ bừng, ngẩn một lúc bẽn lẽn chớp chớp mắt.
"Đi thôi." Tô Nam cho đồ đạc chiếc túi nhỏ của , dậy mấy tự nhiên, tiếp tục bước .
"Anh vẫn kể em nhiều loài cây như ."
Chu Nhượng đón lấy túi của cô, cầm trong tay. So với bàn tay to lớn của , chiếc túi nhỏ càng trở nên nhỏ xíu.
"Hồi nhỏ sống cùng ông nội ở Bắc Kinh. Ông thích dạo chợ hoa, chim cảnh nên theo ông mà nhiều loài thực vật. Sau quân đội, thường xuyên các cuộc huấn luyện ngoài trời, dần dần quen với việc nhận diện các loài cây."
Thấy con đường dần trở nên rộng hơn, đủ chỗ cho cả hai cùng , Chu Nhượng do dự một lúc nắm lấy bàn tay nhỏ bé luôn đung đưa mặt .
Tô Nam sững sờ khi nắm lấy tay, nhưng chỉ trong chốc lát, cô liền nở một nụ và giả vờ chuyện gì xảy , ngạc nhiên hỏi: "Anh còn từng quân đội nữa ?"
"Ừ, từng ở quân đội phía Tây Nam hai năm rưỡi, đó chuyển về Thượng Hải." Chu Nhượng siết nhẹ tay cô, ánh mắt ánh lên những tia sáng đầy mãn nguyện.
Tô Nam gật đầu, trong lòng chút ngạc nhiên khi trẻ tuổi mà khắp đất nước như .
"Em thích mấy bộ đội, đầy chính khí."
Sau vài giây im lặng, Tô Nam chợt nhớ điều gì đó, thở dài than thở: "Mấy ngày nữa là trở việc , em đây?"